Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2588: Dai Cong Cao Thanh 3

Chuong 2588: Dai Cong Cao Thanh 3Chuong 2588: Dai Cong Cao Thanh 3
Cung chủ kịp thời thu hồi nội lực: "Nội lực của ta cùng bà có xung đột"
Mặc dù sẽ không bị thương như Vệ Đình, nhưng Nhiếp bà bà sẽ bị thương nếu cưỡng bức nhận luồng khí này.
Nhiếp bà bà bây giờ đã vô cùng yếu ớt và không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Cô nhìn Vệ Tư hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ Tư trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng: “Nhiếp bà bà lấy Tâm Dẫn ra tạo thành năng lượng đưa vào trong cơ thể của chính mình, lẽ ra bà ấy nên trả lại một phần cho cơ thể Tô Huyên. Nếu hai người chia đều thì sẽ không sao. Tuy không nghiêm trọng nhưng bà ấy đã tự mình làm tất cả. Nếu còn chịu đựng thì năng lượng từ Tâm Dẫn sẽ tích tụ trong đan điền và cơ thể. Cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ cơ thể của bà ấy sẽ bị gãy và chết.”
Cung chủ chợt tỉnh ngộ: "Thì ra muốn lấy Tâm Dẫn ra ngoài... , ta hiểu rồi."
Sau khi Tâm Dẫn khí bị gián đoạn, sẽ không còn hạn chế, Tâm Dẫn sẽ không gây ảnh hưởng cơ thể.
Nhưng nếu nhiều quá có thể gây nội thương.
Vệ Tư cùng Cung chủ đã hợp tác để dẫn năng lượng kích thích Tâm Dẫn vào cơ thể anh ta từng chút một.
Vệ Đình, Tô Mạch, Vệ Lục Lang và Cảnh Dịch cũng muốn giúp đỡ, nhưng đáng tiếc là họ chưa đạt đến trình độ này và không biết cách truyền khí vào cơ thể.
Vệ Tư và cung chủ dù sao cũng không phải là người thừa kế thuật thần giao cách cảm, khả năng chịu đựng năng lượng thần giao cách cảm của họ cũng có hạn, khuôn mặt của họ nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Vệ Lục Lang lo lắng hỏi: "Ta nên làm sao bây giờ?"
Đột nhiên, một bóng người màu xám xông qua cửa, ngồi đối diện với Nhiếp bà bà, lòng bàn tay hướng vào tay bà.
Nhiếp bà bà từ từ mở mắt.
“Các người ra ngoài đi.'
Cầu lão nói với Vệ Tư và cung chủ: "Ta tới rồi, ổn thôi."
Nhiếp bà bà yếu ớt nói: "Ngươi... Không biết Tâm Dẫn... Vô dụng thôi..."
Cầu Lão nói: "Ta có thể."
Nhiếp bà bà không tin: "Người biết khi nào..."
Cầu Lão nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta đã xem trộm bí mật của nhà ngươi và biết được."
Mọi người: ”...' Cầu Lão thật tuyệt.
Mọi người đều nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt đả kích.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là muốn đánh Cầu lão.
Vệ Lục Lang đứng ở cửa ngang nhiên hỏi: "Cha, các người ở lại đây không phải hơi dư thừa sao?”
Vệ Tư: Không nói chuyện thì chúng ta vẫn có thể làm cha con.
Cung chủ hắng giọng: "Vậy xin nhờ Cầu Lão tiền bối, ta đi xem bọn nhỏ thế nào."
Vệ Tư cũng đứng lên: "Vừa rồi là Tiểu Hổ khóc sao?"
Cung chủ: "Hình như là vậy."
Vệ Lục Lang ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn ta gãi đầu nói: 'Có sao? Không phải Tiểu Hổ ngủ từ lâu roi sao... hít..."
Hắn ta bị Vệ Đình dùng cùi chỏ chọc vào bụng.
Hắn bực bội nhìn đệ đệ thối tha của mình,"Tiểu Thất, đệ đang làm gì vậy?"
"Cứu huynh đó."
Vệ Đình kéo Vệ Lục Lang đi.
Vệ Lục Lang giãy giụa: "Không được, đệ để ta xem cách thi triển Tâm Dẫn như thế nào. Không dễ gì ta mới có cơ hội, ôi ôi ôi..."
Vệ Tư cũng ra tay và kéo tên nghịch tử không có mắt nhìn này lên xe ngựa.
Cầu lão là đại phu và là bạn cũ của Nhiếp bà bà nên ông ấy sẽ không đùa giỡn với mạng sống của Nhiếp bà bà.
Ông ấy đã yêu cầu bọn họ buông tay thì chắc chắn ông ấy có thể ổn định vết thương của Nhiếp bà bà.
"Con cũng di ra ngoài nhé?”
Tô Tiểu Tiểu hỏi Cầu lão.
Cầu lão nói: "Để thứ đó lại đi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn huyết áp kế trong tay rồi ngây thơ chớp mắt.
Lại trao đi một món đồ...
Sau khi đám người đi ra ngoài, Vệ Tư nói với con dâu: "Tiểu Tiểu, trời cũng sắp sáng rồi nên con đi ngủ một lát đi. Ngày mai con phải đến phủ thành chủ dự tiệc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận