Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 562: Chân Tướng Rõ Ràng 3

Chương 562: Chân Tướng Rõ Ràng 3Chương 562: Chân Tướng Rõ Ràng 3
Đôi khi manh mối rõ ràng ở ngay bên cạnh mình nhưng lại luôn bị che mờ tâm mắt.
Lúc này, Tần Thương Lan cũng không biết nên trách bản thân nhiêu hơn hay trách kẻ chủ mưu nhiều hơn.
Ông ấy nhìn Tần Hải với vẻ thất vọng tột cùng: "Ngươi thực sự đã có mối quan hệ với Nguyễn Hương Liên... Tần Triệt là con của ngươi phải không! Làm thế nào mà Tần gia chúng ta lại có đứa con nghiệt chủng như thế này! Ngươi đi cùng ta gặp hoàng del Trước mặt hoàng đế, ngươi sẽ phải làm rõ mọi việc từ quá khứt"
Tần Hải ôm lấy đùi của Tần Thương Lan: "Đại ca, đệ sai rồi! Huynh đừng bắt đệ đi gặp hoàng đết Đệ thực sự biết lỗi rồi... Đại ca, đệ cầu xin huynh..."
Tần Thương Lan nắm chặt nắm đấm: "Một câu biết lỗi có đủ không? Ta và ngươi tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng ta chưa bao giờ đối xử bất công với ngươi, sau khi ta mất con trai, ta thậm chí đã nghĩ đến việc truyền tước vị Hộ Quốc Công cho ngươi... Ta không ngờ rằng... Ngươi lại đâm sau lưng ta một nhát lớn như vậy! Tai nạn của Hoa Âm và Thừa Nhi năm đó... Có phải cũng là do ngươi gây ra không?”
Tần Hải sững sờ: "Đại ca, huynh nói gì vậy?"
Tần Thương Lan giận dữ không kiềm chế được: "Ngươi vẫn không thừa nhận à? Vì muốn đưa con trai của mình và Nguyễn Hương Liên lên vị trí cao, thậm chí ngươi không ngần ngại đánh đổi cả sự đau đớn cho đại tẩu và cháu trai của mình. Tần Hải, lương tâm của ngươi đã bị đánh cắp mất rồi!"
"Đệ không hại đại tẩu và cháu trai!" Tân Hải quỳ xuống, thân thể run rẩy , giơ ngón tay lên: "Đệ thê với trời, đệ không có ý hại đại tẩu và Thừa Nhi..."
Tần Thương Lan nói: "Không có ý? Vậy là thật sự làm hại rồi?"
"Đệ... đệ..." Tân Hải mắt đỏ hoe, hắn ta ôm đầu quỳ sụp xuống đất: "Đệ... đệ không biết...'
Tần Thương Lan ghét nhất hạng nam nhân lớn tuổi như vậy lại tỏ ra nhu nhược: "Cái gì mà ngươi không biết?!"
"Ngày đó... ngày đó Hương Liên nàng ấy... nàng ấy mang theo đứa trẻ... sau khi trốn khỏi trang viên đã đến tìm đệ... Đệ lúc đầu cũng không thể tin đó là con trai của mình... Nhưng nó thực sự giống quá... Đại ca huynh lại một mực khẳng định chưa bao giờ chạm vào Hương Liên... Đệ... đệ lúc này mới xác định được...
Tần Thương Lan dừng lại một lúc, nhớ lại quả thực đã có một cuộc trò chuyện như vậy.
Ông ấy tức giận hỏi: "Ngày đó ngươi đến tìm ta, hỏi ta có chạm vào Hương Liên hay không, hóa ra chỉ là để xác nhận đứa con hoang đó có phải là con ruột của ngươi hay không sao?”
Tần Hải khẽ rụt cổ lại.
Tần Thương Lạn tức đến nổi phải cắn răng: "Sau đó thì sao?!" Tần Hải không dám nhìn thẳng vào cơn giận của đại ca: "Sau đó... đệ đã sắp xếp cho mẫu tử họ, lúc đó Tiểu Triệt còn nhỏ... không nhớ rõ bản thân mình đã gọi đệ là phụ thân trong hai năm...'
Về vấn đề này, Tần Hải thực sự không nói dối.
Tần Triệt thực sự không nhớ rõ.
"Triệt Nhi là tên của con trai ta...' Tân Thương Lan nổi trận lôi đình.
Tần Hải nhỏ giọng nói: "Gọi... gọi quen rồi."
Tần Thương Lan thực sự muốn đấm chất hắn ta nhưng ông ấy cuối cùng vẫn nhớ rằng mình không phải đến đây chỉ để giải tỏa cơn giận, mà là để làm rõ tất cả sự thật.
Ông ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Vậy về chuyện của Hoa Âm thì sao?"
Tần Hải cúi đầu thấp: "Hương Liên ở chưa đầy hai năm thì đi rồi, nàng ấy nói muốn đưa con trai về quê thăm người thân, đệ đã cho nàng ấy một khoản tiền."
"Một khoản tiền?"
"Một, một vạn lượng."
Tần Thương Lan tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên: "Ngươi ra tay thì hào phóng thật đấy!"
Tần Hải không dám phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận