Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1197: Chữa Trị 2

Chương 1197: Chữa Trị 2Chương 1197: Chữa Trị 2
Tô Tiểu Tiểu ngừng khử trùng một lát, nghiêng đầu nhìn sang khoảng trống bên cạnh.
Nhưng làm gì còn bóng dáng của Mạc Quy Viễn chứ?
Mạc Quy Viễn không thấy đâu nữa rồi!...
Trên con đường yên tĩnh, Mạc Quy Viễn đã thay trang phục mới sạch sẽ, thay đổi diện mạo từ lâu rồi.
Hắn ta thuận lợi đi vào kinh thành.
Vì không muốn người khác nhìn ra sự khác thường nên hắn ra liều mạng chịu đựng nhưng thật ra dưới vành nón là rộng là toàn thân hắn ta sớm đã ướt đẫm máu.
Hắn ta xuống xe ngựa, lảo đảo quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Hắn ta che ngực lại, vừa bước đi tập tễnh tiến về trước vừa ngửa đầu nuốt đan dược trong bình.
Đôi chân đứt gân của hắn được chữa trị với tốc độ kỳ lạ nhưng với cái giá phải trả là nỗi đau gấp chục gấp trăm lần.
Chai thuốc này là do tên dược sĩ Tây Tấn để lại, chỉ có thể uống một lần.
Trước khi hoàn toàn tắt thở mà uống nó thì có thể xuất hiện triệu chứng chết giả, đồng thời cũng có thể bảo vệ tim, một loại thuốc cứu mạng hoàn toàn xứng đáng.
Hắn ta vừa mới uống rồi nhưng trong bình vẫn còn. Hắn ta không để ý uống tiếp thì có hữu dụng hay không mà cứ thế uống hết trong một lần!
Mạc Quy Viễn hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy!
Kiếm Các năm đó bị diệt mà hắn vẫn còn sống đấy thôi!
Hôm nay Bạch Liên Giáo bị diệt trừ, hắn vẫn còn sống!
Mạc Quy Viễn hắn là thiên tử đấy!
Hắn ta nhất định sẽ đợi thời cơ quay trở lại!
"Qe—— 中
Hắn ta khạc ra một ngụm máu tươi, một chân quỳ trên mặt đất.
Đáng ghét...
Vệ Đình đả thương hắn ta quá nặng, ngay cả dược liệu cũng yếu bớt...
Nghĩ tới Mạc Quy Viễn hắn cả đời thông suốt lại bại dưới tay một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa, chắc chắn là một sự sỉ nhục!
Nhưng cũng may thay hắn ta còn sống. Tên tiểu tử kia nhất định sống không nổi đâu, dù sao tiểu tử đó cũng không có thuốc cứu mạng. Đây chính là kết quả khi đối nghịch với hắn ta! Để cho tên tiểu tử kia đoàn tụ với Võ An Quân và Vệ Tư ở dưới lòng đất dil
Mà hắn ta, rất nhanh là có thể ——
Trong lúc đang suy nghĩ dào dạt thì Mạc Quy Viễn đột nhiên thoáng thấy một bóng đen dài chiếu trên mặt đất.
Bước chân hắn ta dừng lại chốc lát, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn đối phương.
Đó là một nam nhân mang mặt nạ, mặc áo khoác ngoài màu xanh, tay trái cầm một thanh kiếm lưỡi xanh dài ba thước, toàn thân đầy sát khí.
Mạc Quy Viễn nhớ ra rồi, hắn ta ở bên cạnh Vệ Đình từng nhìn thấy người này. Chính là khi Vệ Đình lần đầu tiên đột nhập vào rừng đào, hắn đã ở cùng với nha đầu kia, Tiêu Thuấn Dương, Tô Thừa, Cảnh Dịch và cả Vệ Đình.
Hắn ta lúc đó không quá để ý.
"Ngươi là —— "
Cổ họng của nam nhân phát ra một âm thanh khàn khàn nghe như phát ra từ tiếng gió thổi qua chiếc rương: "Tiểu Thất nói với ta nếu như hắn không giết chết được ngươi thì kêu ta chờ ngươi ở nơi này."
Mạc Quy Viễn ngẩn người: "Tiểu Thất?"
Vệ Đình sao?
Kỳ lạ, tại sao Vệ Đình lại đoán được mình sẽ đến ngõ Lê Hoa?
Hắn ta nghi ngờ nhìn nam nhân: "Ret cuộc ngươi là ai?"
Vệ Lục Lang chỉ kiếm: "Vệ Yến!"
Đồng tử Mạc Quy Viễn co lại: "Ngươi vẫn chưa chết? Ngươi còn sống sao?!"
"Đúng vậy, ta vẫn chưa chết, ta từ trong đống người chết đó leo trở về." Mũi kiếm của Vệ Yến chĩa xuống mặt đất.
Hắn ta từng bước một đi về phía Mạc Quy Viễn, mũi kiếm lê trên đất phát ra âm thanh chói tai.
Mạc Quy Viễn không biết có phải do dược liệu làm hắn ta choáng váng hay không nhưng dường như hắn ta nhìn thấy Tu La bị lấy mạng đang đi về hướng mình.
Vệ Yến nói: "Bây giờ, đến lượt ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận