Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1342: Thì Ra Là Ngài 2

Chương 1342: Thì Ra Là Ngài 2Chương 1342: Thì Ra Là Ngài 2
Công chúa Tây Tấn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: 'Ừm."
Thật ra trong lòng nàng ta cũng không chắc lắm, nhưng bây giờ nàng ta đã không còn đường lui, lỡ đâm lao rồi chỉ có thể theo lao thôi*.
*Nguyên văn 死马当活马医 (coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa): ý chỉ tiếp tục thử mọi thứ trong tình huống tuyệt vọng
Triệu Khang Ninh không ngồi chờ cùng với mọi người, nàng ta trực tiếp canh giữ bên ngoài phòng của Hách Liên Nghiệp.
Nàng ta hiểu rất rõ tâm quan trọng của cữu cữu đối với mình, có một ca ca không có chí cầu tiến đã đủ lắm rồi, nếu mất đi cữu cữu, nàng ta sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Nàng ta không cam lòng làm một công chúa hoàng tộc bình thường, nàng ta muốn nắm quyền, nàng ta muốn vang danh sử sách.
Cữu cữu tuyệt không thể chất...
Nhưng mà nha đầu kia đã đi vào đó hơn một canh giờ rồi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tử sĩ của công chúa Tây Tấn bảo vệ ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ Tô Tiểu Tiểu đi vào.
Triệu Khang Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia, trong lòng nôn nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Thật ra cuộc giải phẫu đã sớm hoàn thành, Tô Tiểu Tiểu chỉ là đang đợi Hách Liên Nghiệp truyên nước xong đã.
Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng của Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Để chàng ấy tiến vào."
Tử sĩ thả ra.
Vệ Đình đi vào, Triệu Khang Ninh cũng định vào theo thì lại bị hai tử sĩ ngăn lại.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có một chút dấu vết phẫu thuật nào, Vệ Đình cũng không hỏi nàng đã vứt băng gạc và dao mổ dính máu ở đâu rồi, chỉ hỏi: "Tình trạng của ông ta thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Hách Liên Nghiệp vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nói: "Mạng thì giữ được, nhưng có thể vượt qua thời kỳ nguy hiểm không thì phải xem mười hai canh giờ tiếp theo ông ta có thể tỉnh lại không. Bên chàng sao rồi?"
Vệ Đình nhìn cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: "Ta đã hỏi Mạc Tà rồi, hắn ta nói lúc ấy trong phòng không có người thứ ba, từ đầu đến chân của người kia đều được bọc kín mít, hắn ta vừa không thấy rõ bộ dáng của người kia, cũng không nghe được giọng nói, người kia rất cẩn thận. Tô Tiểu Tiểu cũng không quá ngoài ý muốn với kết quả điều tra này: "Lúc Mạc Tà giao đấu với người kia, cảm thấy võ công của đối phương như thế nào?"
"Chưa được mấy chiêu thì hắn ta đã mất đi tri giác."
Tô Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: "Có thể đấu mấy chiêu với hắn ta, võ công của trưởng đại công chúa lợi hại như vậy sao?"
"Khi còn trẻ, bà ấy có học chút quyền cước công phu, có thể là giấu dốt."
Vừa dứt lời, Vệ Đình lấy một cái hộp sắt nhỏ từ trong lòng ngực ra, vách trong của hộp được làm bằng phỉ thúy: "À phải rồi, ta đã thử dùng cái này cho ông ta, tiểu trùng có phản ứng, ông ta trúng cổ."
"Thì ra là cổ." Tô Tiểu Tiểu cũng không quá bất ngờ.
Vệ Đình nói: "Loại cổ này cũng không lợi hại lắm, chỉ cân mấy canh giờ là đã chết."
Nếu như không phải do bọn họ phản ứng mau, chỉ cần chậm một chút nữa, thì sẽ chẳng điều tra được gì cả.
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh: "Xem ra là muốn không lưu dấu vết, đáng tiếc là cờ kém một bước."
Tô Tiểu Tiểu cất kỹ cổ trùng cướp được từ chỗ Tư Không Vân.
Vệ Đình nói: "Cha và Tô Mạch đã dẫn cấm vệ quân đi bắt hung thủ, hung thủ hẳn là còn chưa chạy xa."
Bà ấy muốn giết Hách Liên Nghiệp diệt khẩu, cho nên bà ấy nhất định sẽ chờ truyền ra tin báo tang của Hách Liên Nghiệp rồi mới rời đi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía cửa: "Hai tử sĩ bên ngoài đến đây khi nào?"
Vệ Đình cũng đã hỏi thăm chuyện này: "Từ khi Mạc Tà bị bắt, công chúa Tây Tấn đã lập tức dẫn người đến đây bảo vệ cho hiện trường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận