Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 395: Nàng Giống Cô Cô 1

Chương 395: Nàng Giống Cô Cô 1Chương 395: Nàng Giống Cô Cô 1
Tô Mạch chưa từng thấy cô tổ mẫu, không có nhiều cảm xúc như Tô Uyên. Nhưng là người làm con, trong lòng hắn ta hiểu rõ phụ thân rất kính trọng cô tổ mẫu.
Nếu không, cũng sẽ không yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối đãi với Tân Vân còn thân thiết hơn con ruột.
Ở am ni cô.
Tô Tiểu Tiểu gặp được Huệ Giác sư thái.
So với lần trước, khí sắc của Huệ Giác sư thái đã hồng hào hơn, cũng không biết có phải dưỡng sinh hoàn của Phù Đại Nương có công hiệu hay không.
Tô Tiểu Tiểu đưa tay nải mà Phù Đại Nương nhờ cô chuyển tới cho đối phương.
Huệ Giác sư thái hiền từ nói: "Vất vả cho con đi một chuyến xa."
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Chuyện nhỏ, không tốn sức. Huống chỉ sư thái cũng đã giúp con một chuyện lớn, mối làm ăn lần này hẳn là do ngài giới thiệu nhỉ?"
Huệ Giác sư thái mỉm cười: "Ta cũng chỉ thuận miệng đề cập, dùng hay không dùng là quyết định của bọn họ."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con đến đây cũng là để đa tạ ngài!"
Huệ Giác sư thái nói: "De đệ con chịu ủy khuất rồi."
"Dạ?" Tô Tiểu Tiểu hơi ngây người, sau đó mới phản ứng lại là Huệ Giác sư thái đang nhắc tới chuyện đánh lộn giữa Tô Nhị Cẩu và Tần Vân.
Nàng a một tiếng, nói: "Cũng may, đệ ấy có đánh trả."
"Hả?" Lần này đến lượt Huệ Giác sư thái kinh ngạc. Ban nãy Tô Uyên lại đây chỉ nói Tân Vân bắt nạt tiểu tử Tô Ký, do không chiếu cố tốt người do bà ấy giới thiệu nên trong lòng vô cùng băn khoăn.
Không nói Tô Nhị Cau có chỗ nào không đúng.
Giây tiếp theo, Huệ Giác sư thái ôm bụng cười to.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Huệ Giác sư thái cười đủ rồi, mới vui vẻ nói: "Ta không quen nhìn tiểu tử kia kiêu căng, là do hai nhà Tần, Tô quá nuông chiều nó, đệ đệ con đánh cũng tốt."
Tô Tiểu Tiểu: "Dạ."
Huệ Giác sư thái nói: "Con yên tâm, Tần Vân không dám tìm các con gây phiên toái đâu. Có muốn nó cũng chẳng tìm ra, Tô Uyên sẽ giám sát chặt chẽ nó, mấy ngày nữa là bọn họ hồi kinh rồi." Tô Uyên.
Là tên của nam nhân vừa rồi sao?
Huệ Giác sư thái nói: 'Các ngươi đều họ Tô, đúng là có duyên."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Trong thông chúng con cũng chỉ có một nhà mang họ Tô."
Huệ Giác sư thái dịu dàng nói: "Không kỳ quái. Họ Tô là họ lớn ở Thanh Châu, giống như họ Lý ở Liễu Châu, họ Dương ở Ngô Châu. Trong một cái thôn nhỏ có thể có mười mấy hộ, trước kia ở đông huyện còn có một cái thôn Tô gia. Ba mươi năm trước gặp phải nạn đói, mọi người rời đi, qua đời, cái thôn kia mới biến mất."
Tô Tiểu Tiểu thầm nghĩ: Không lẽ cha nàng chạy nạn khỏi thôn Tô gia này?
Nghĩ tới gì đó, Huệ Giác sư thái bèn nói: "Ta nghe nói con hiểu biết về y thuật, còn trị hết bệnh cũ của Đinh Lan?"
Nhất định là được viết trong thư của Phù Đại Nương.
Tô Tiểu Tiểu hiếm khi khiêm tốn: "Biết chút cơ bản."
Huệ Giác sư thái cười nói; "Con có thể trị được bệnh của Đinh Lan, tuyệt đối không phải là chỉ biết chút cơ bản. Đó là bệnh mà đến tướng công nàng ấy còn phải bó tay."
Quả thật phù gia đã làm nghề y nhiều thế hệ.
Huệ Giác sư thái không hỏi Tô Tiểu Tiểu học ở đâu, chỉ thở dài nói; "Ta có một vị bạn cũ, bị bệnh nhiều năm tiếc là chưa gặp được đại phu tốt như con."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bạn thân cũ của ngài ở đâu?"
Nếu gần, nàng có thể đi thăm khám cho ông ấy.
Huệ Giác sư thái nói: "Ở kinh thành."
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Kinh thành quá xa."
Phủ thành và quanh quanh đó là cực hạn trước mắt của nàng. Nếu xa hơn nữa thì không quản hết được chuyện trong nhà.
Huệ Giác sư thái cười nói: "Đúng rồi, Tô cô nương, con biết chơi cờ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận