Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 728: Tỷ Đệ Liền Tâm 2

Chương 728: Tỷ Đệ Liền Tâm 2Chương 728: Tỷ Đệ Liền Tâm 2
Tô Ngọc lớn tiếng nói: "Nhị cẩu! Nhị cẩu ngươi có thể nghe thấy không?"
Tần Vân nghe được tiếng của Tô Ngọc, am đạm đáy mắt chợt sáng rọi: "Tam biểu cal Là tal Mau cứu ta, tam biểu ca —"
Tô Ngọc mặc kệ cậu tai
Ở lúc sắp dẫm lên một đầu gỗ, Tô Kỳ nâng cánh tay lên đỡ cậu ấy: "Để ý! Đừng dẫm phải!"
Cậu ấy dứt lời, dùng ánh mắt ý bảo Tô Ngọc nhìn sang bên cạnh.
Ánh mắt Tô Ngọc theo đầu gỗ dưới chân mình kia, một đường kéo dài đến phía trên, không khó phát hiện tất cả đầu gỗ và cây gậy trúc đan xen vào nhau, chính là gọi rút dây động rừng.
Vừa lơ đãng, có thể sẽ khiến cho sụp xuống lần thứ hai.
Cậu chảy một lớp mồ hôi lạnh, thật cẩn thận tránh đi đầu gỗ kia đi qua.
Hai người tiếp tục gọi Nhị Cẩu.
Trương công tử cũng đi theo gọi.
Cậu ta là hỗn cầu, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ tới muốn mạng của Tô Nhị Cẩu, huống chỉ lúc quan trọng này, không giúp đỡ cứu người, sẽ bị hai huynh đệ Tô gia đánh chết đi?
Tô Ngọc gãi gãi cổ tay Tô Kỳ: "Nhị ca, phía dưới hình như có động tĩnh, mấy bọn họ quá ôn, nghe không rõ."
Tô Kỳ lập tức lạnh lùng nói: "Các ngươi câm miệng cho ta! Ai lại gào nhiều một câu, cũng đừng nghĩ được cứu trợi"
Mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tô Ngọc bổ sung nói: "Nhị Cẩu, không phải nói ngươi, ngươi tiếp theo kêu."
Tô Nhị Cẩu cũng không muốn kêu: '..."
Ngực Tô Nhị Cẩu bị ngăn chặn, hô hấp và phát ra tiếng đều hơi khó khăn, cậu dùng đốt ngón tay gõ xuống ty cây gậy trúc từng gõ.
Tô Kỳ và Tô Ngọc quỳ rạp trên mặt đất lắng nghe.
Tô Ngọc nghe đến động tĩnh trước, chỉ tay nói: "Nhị ca! Ở bên kia!"
Tô Nhị Cẩu bị đè ở phía dưới, cách Tần Vân không xa.
Vậy cũng không kỳ quái, khi Tiểu Trúc Lâu sụp đổ, Tô Nhị Cau đang đánh với Tần Vân.
Tìm được vị trí của Tô Nhị Cẩu, nhưng vấn đề tiếp theo càng nghiêm túc hơn, bọn họ nên cứu Tô Nhị Cẩu ra như thế nào.
Trương công tử tốt bụng đi dọn một đầu gỗ trên cùng, tính cứu một giám sinh Quốc Tử Giám đè ở trên mặt đất ra. Mắt thấy sắp thành, nào biết cật ta trượt chân, đầu gỗ de xuống, ngược lại đè trúng một cây gậy trúc.
"Ạ —"
Giám sinh phía dưới truyền đến kêu thảm thiết.
Tô Kỳ lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Trương công tử sợ tới mức chậm rãi buông đầu gõ, vẻ mặt trắng bệch lui đến một bên.
Tô Kỳ nói với xa phu: "Đi báo cho đại ca ta biết, canh giờ này hắn hẳn là ở cửa cung."
"Vâng!"
"Tam đệ, đệ đi thông báo cho tổ phụ."
"Vâng!"
Xa phu và Tô Ngọc không ngồi xe ngựa, mà là ném thùng xe xuống dưới, một người cưỡi một con ngựa, phân công nhau hành động.
Trương công tử run rẩy nói: "Ta, ta cũng đi tìm người."
Cậu ta là thật sự đi tìm người, không phải chạy trối chết.
Phụ thân cậu ta là Công Bộ, hẳn là biết cứu người như thế nào.
Tô Kỳ đứng ở bên cạnh nói chuyện với Tô Nhị Cẩu, khiến Tô Nhị Cẩu duy trì thanh tỉnh.
Tô Nhị Cẩu không cần những cậu đáp lại, cách một lát dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cây gậy trúc là được.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch vừa ra hoàng cung đã vừa vặn đụng phải xa phu đến tìm bọn họ.
Xa phu không đợi con ngựa dừng ổn, gần như là cả người ngã xuống ngựa.
"Đại công tử! Biểu tiểu thư! Không tốt! Biểu công tử hắn đã xảy ra chuyện!"
Hai người cũng không ngồi xe ngựa, một người một con ngựa, tuyệt trân mà đi!
Hoàng cung cách nơi này hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau, trước đó không biết sẽ ra chuyện như vậy, Tô Mạch dùng con ngựa để lái xe lấy vững vàng làm chủ, sức bật và tốc độ cũng không phải quá mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận