Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 604: Giai Quyet Hoan My 3

Chuong 604: Giai Quyet Hoan My 3Chuong 604: Giai Quyet Hoan My 3
Tô Tiểu Tiểu vô tội nói: "Chàng nói cái gì thế? Người ta nghe không có hiểu."
Vệ Đình có quỷ mới tin nàng, cái bộ dạng này, chắc chắn là chủ ý của nàng không chạy đi đâu được.
Vệ Đình nói: "Trước tiên cố ý thả cho người lão Tô gia rời đi, để bọn họ rơi vào trong tay Tần Triệt... Không đúng, là trong tay Tần Giang, để cho Tần Giang tự cho rằng bản thân hắn bắt được một cái cơ hội để lật người. Tô Đại Lang hẳn là không biết sự tình, người làm giao dịch cùng Tô Mạch là Tô lão gia tử."
Vệ Đình lại không ngốc, nếu loại trừ Tiêu Trọng Hoa, như vậy cũng chỉ còn lại Tần Giang.
Mục đích của Tần Giang không phải là giết chết hắn, mà là hy vọng thông qua việc làm bạo lộ quan hệ giữa hắn cùng hai nhà Tần, Tô từ đó khiến cho Cảnh Tuyên Đế phải kiêng kị.
Chuyện mà Cảnh Tuyên Đế sợ hãi nhất là cái gì?
Vệ gia tạo phản.
Bất luận như thế nào Cảnh Tuyên Đế cũng tuyệt đối không để cho binh quyền của hai nhà Tần gia và Tô gia rơi vào trong tay Vệ Đình.
Như vậy, liền chỉ còn lại hai lựa chọn.
Một, Cảnh Tuyên Đế sẽ chia rẽ đôi tiểu phu thê này, để cho Tiêu Trọng Hoa thành thân với thiên kim thật của Tân gia.
Hai, mối hôn sự của Tiêu Trọng Hoa cùng Tần Yên Nhiên không thay đổi, binh quyền giao vào tay của Tần Giang.
Mà sau khi tổng hợp tất cả nhân tố, Cảnh Tuyên Đế sẽ lựa chọn phương án hai.
Chỉ là Tân Giang không đoán được rằng, nàng sẽ cùng phủ Trấn Bắc Hầu tương kế tựu kế, một đòn quét sạch mọi hiêm nghi.
Vệ Đình ý vị thâm trường nhìn vào nàng: "Đầu óc này của phu nhân, không làm mưu sĩ thật là đáng tiếc. Nàng không sợ bệ hạ thật sự phái người tới thôn để điều tra sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt cười: "Cứ tra thôi. Có Ngọc Nương cùng Quách Lí Chính mấy người bọn họ còn ở đó, nếu tra ra được thì xem như ta thua... phu quân."
Hắn gọi nàng một tiếng phu nhân, nàng tự nhiên cũng phải đáp lễ hắn một tiếng phu quân.
Lễ tiết có qua có lại thôi.
Vệ Đình: “Lá gan ghê gớm thật."
Tô Tiểu Tiểu: "Như nhau cả thôi như nhau cả thôi."
Con người to gan đến đâu, đất đai màu mỡ đến nhường nào, cứ làm là xong thôi!
Gia hỏa này cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Cho nên chàng thật sự là hòa thượng?"
Nàng đã moi được tin tức hành động xuất gia đi tu đây oanh liệt của hắn từ trong miệng Tô Mạch rồi.
Vệ Đình mặt không đỏ tim không đập nói: "Không phải."
Hắn đổi chủ đề: "Sao nàng lại nghĩ đến việc để cho Tô lão gia tử khai rằng mấy nhóc Đại Hổ là do cha nàng nhặt về nhà?”
Hắn dường như chưa bao giờ đề cập tới thân thế của ba đứa nhỏ với nàng, nàng như thế này là đoán được điều gì rồi sao?"
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Qua được đường sáng trước mặt hoàng đế, từ nay về sau nhi tử chính là của ta rồi!"
Vệ Đình giật giật khóe miệng, làm ăn nửa ngày... Nha đầu kia chỉ là vì cướp nhi tử thôi sao?!
Vệ Đình từng bước từng bước tới gần nàng.
Tô Tiểu Tiểu đang phơi dược liệu, đột nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở cường đại bao vây lấy nàng.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, Vệ Đình đã ở gần trong gang tấc.
Một tay hắn chống lên cọc gỗ bên cạnh nàng, thân mình hơi nghiêng về phía nàng.
Tô Tiểu Tiểu: Gia hỏa này là đang kabe-don nàng sao?
Ánh mắt nguy hiểm của Vệ Đình nhìn chằm chằm vào nàng, trong giọng nói lạnh như băng mang theo chút khàn khàn.
"Vậy nành tính giải thích vê tên "Vệ tiểu lang quân" đã mất tích kia trước mặt bệ hạ?”
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Ô... Cái này..."
Trong phòng, Tiểu Hổ ngôi ở trong bồn tắm, thâm tình xướng lên một khúc hí kịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận