Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2617: Su Phu Nga Ngua 2

Chuong 2617: Su Phu Nga Ngua 2Chuong 2617: Su Phu Nga Ngua 2
Có lẽ bởi vì đều là người của Vân gia, Hạ Hầu Khanh không khỏi nghĩ đến Van Hi.
Hạ Hầu Khanh hỏi: 'Mẫu thân của ngươi có từng nhắc đến di mẫu của ngươi không? Ý ta là nhị di mẫu của ngươi, Vân Hi."
Lăng Vân nói: "Ta chỉ có một di mẫu."
Đối với chuyện hắn ta không nhận Vân Hi, Hạ Hầu Khanh cũng không ngạc nhiên: "Chính là bà ấy."
Lăng Vân nhẹ nhàng nói: "Thành chủ không nghĩ rằng hôm nay ngài hỏi về Vân Hi, có cảm thấy không thích hợp không?"
Hạ Hầu Khanh nghẹn lời.
Ông ta hổ thẹn thở dài: 'Chuyện năm đó là do ta có lỗi với di mẫu của ngươi."
Lăng Vân lãnh đạm nói: "Người cũng chết rồi, thành chủ cũng đã tìm được niêm vui mới, ngài còn giả vờ nhất vãng tình thâm làm gì."
Sắc mặt Hạ Hầu Khanh trâm xuống.
Dám nói chuyện với ông ta như thế, đúng là làm càn!
Ông ta dung túng Vân Sương bởi vì Vân Sương là nữ nhân, lại đứng ngang hàng với ông ta, còn một tiểu bối như hắn thì có tư cách gì ăn nói ngang ngược với trưởng bối như thế?
Lăng Vân lại không cảm nhận được ông ta đang tức giận, hắn ta vẫn bình tĩnh dùng que củi khẩy lửa.
Tay trái của hắn ta nắm lấy ống tay áo bên phải, để lộ cổ tay gây gò xương xẩu.
Hạ Hầu Khanh nhìn thoáng qua, cơn tức giận của ông ta dần lắng xuống: "Mẫu thân ngươi không cho ngươi ăn cơm sao?"
Lăng Vân nói: "Ngài là phụ thân của ta sao? Ai cần ngài lo chứ?"
"Ngươi...
Nhắc tới cũng lạ, ông ta cũng là người khống chế cảm xúc rất tốt, mọi việc lớn nhỏ trên đảo ông ta đều có thể bình tĩnh ứng phó, hiếm khi ông ta tức giận.
Nhưng ở trước mặt đứa trẻ này, tại sao ông ta lại dễ dàng tức giận như vậy?
Muốn mặc kệ thì mặc kệ.
Cũng không phải ông ta không có nhi tử!
Nếu như người kia không nói dối thì năm đó Vân Hi đã sinh cho ông ta một nhi tử, mà bây giờ nhi tử của ông ta vẫn còn sống.
Vậy bây giờ đứa trẻ đó đang ở đâu?
mem Đương nhiên, tin tức này rất có thể là giả với mục đích ngăn cản ông ta nâng Cơ Uyển Như lên làm chính thất.
Vì vậy, Bách Hoa Cung bị tình nghỉ rất lớn. ...
Vách đá.
Mưa đang trút xuống.
Vệ Đình bị treo ngang trên một cành cây bách, cả người ướt sũng như chuột lột.
Hắn bị cơn mưa to đánh cho xây xẩm, vẻ mặt hắn vô cảm nói: "Sư phụ, nếu người còn không vớt con lên, con sẽ bị chết đuối đấy."
Cầu Lão ngôi trong hang đá, ông ta mím môi không cam tâm tình nguyện dùng móc gỗ vớt đồ đệ không thừa nhận này vào.
Vệ Đình cởi bỏ mặt nạ và găng tay, sau đó hắn cởi áo choàng ướt sũng ném cho Cảnh Dịch
"Nhi tử, hong khô nó đi."
Vẻ mặt Cảnh Dịch cự tuyệt: "Ngươi tự hong đi."
Vệ Lục Lang hỏi: "Tiểu Thất, Hạ Hầu Khanh không nhận ra ngươi chứ?"
Vệ Đình nhớ lại phản ứng của Hạ Hầu Khanh: "Chắc là không nhận ra, nhưng có lẽ ông ta đã đoán được ta còn trẻ tuổi."
Hắn cố tình bắt chước một giọng nói già nua nhưng ánh mắt của Hạ Hầu Khanh lại dừng lại trên cổ và găng tay của hắn, có lẽ đã sớm đoán được hắn đang che giấu tuổi tác.
Vệ Lục Lang lo lắng hỏi: "Nếu cung chủ biết được, liệu có tức giận không?"
Vệ Đình lấy ngân phiếu năm ngàn lượng từ trong ngực áo ra, bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng không muốn nhưng đại ca cho ta quá nhiêu."
Vệ Lục Lang: '...'
Cảnh Dịch khinh thường liếc nhìn hắn một cái.
Vệ Lục Lang lẩm bẩm: "Ha Hầu Khanh dễ bị lừa thế à? Một người đã chết nhiều năm như vậy không thể nào chỉ vì một mảnh giấy của người lạ mà dễ dàng tin tưởng phải không?”
Vệ Đình nói:"Đương nhiên ông ta sẽ nghi ngờ, chuyện kia có phải là thật hay không, ừm... bảy phần, không, bây giờ là chín phần, bởi vì ta lại lừa ông ta rồi."
mem
Bạn cần đăng nhập để bình luận