Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 887: Đình Ca Đến Rồi 2

Chương 887: Đình Ca Đến Rồi 2Chương 887: Đình Ca Đến Rồi 2
Vệ Đình trả lại mũi tên được giấu trong ống tay áo kia cho Trử thị, cười một cách giễu cợt: "Đại tẩu, năm đánh một, quá đáng quá rồi."
"Là năm đánh hai!" Tưởng thị sửa lại, chỉ vào cái cây lớn phía trên đầu,'Kia kìa ở đó, còn một người đang bị treo ở trên cây."
Tô Thừa xấu hổ, bối rối mà cười gượng một cái nhưng lại rất đẹp trai: "Nữ tế."
Vệ Đình thi triển khinh công, giải cứu cho nhạc phụ mình xuống.
Trong đại sảnh nhà chính, Tô Tiểu Tiểu âm thầm đặt cung tên trong tay xuống, vân đạm phong kinh* mà nói: "Con đi nấu cơm."
* (Vân đạm phong kinh): thờ ơ; lạnh nhạt; bình thản; không màng đến điều gì khác, thanh thản, hư vô, gió thoảng mây trôi, gió nhẹ mây bay
Vệ lão thái quân khẽ nhếch khóe miệng lên, nha đầu này, dám giương cung lên trước mặt bà ấy, thật sự vô cùng gan dạ, táo bạo!
Con ngỗng nhỏ mũm mĩm ngu ngốc trong y quán, chung quy vẫn là bà ấy đã đánh giá sai về nàng...
Theo sự tiết lộ của Phù Tô, Vệ Đình đã bị Tô Thừa bắt cóc về ở rể, Vệ gia vẫn luôn lo lắng mối quan hệ giữa nhạc phụ và tế tử không tốt.
Bây giờ họ được tận mắt nhìn thấy nên họ nhận ra rằng có vẻ như không phải vậy.
Tô Thừa gọi một tiếng nữ tế, hai tiếng cũng nữ tế, họ thường nói ông gọi Vệ Đình còn nhiêu con trai ruột của mình.
"Nhị Cẩu, đệ thiết đãi cho họ một chút." Vệ Đình nói với Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu nói: "Dạ vâng! Tỷ phu!"
Được, mối quan hệ với tiểu cữu tử rất tốt, không tệ.
Tô Nhị Cẩu đi tới trước mặt năm vị nữ quyến, lễ phép, lịch sự mà nói: "Đại tẩu, Nhị tẩu, Tam tau Tứ tẩu, Ngũ tẩu, mời năm người vào trong phòng ngôi!"
Năm người: ”...'
Được, thích thì cứ gọi đi.
Dù sao suy cho cùng thì tất cả đều gọi Vệ lão thái quân là tổ mẫu mà.
Thành thật mà nói thì không coi bản thân mình là người ngoài cuộc.
Tô Tiểu Tiểu đang om thịt, ba hạt đậu nhỏ kia cứ vây quây quanh trước bếp, chờ được ăn thịt.
Vệ Đình đi vào trong phòng bếp và nói gì đó với nàng, nàng khẽ gật đầu:"Đừng lãng phí cơ hội đã được dâng đến tận cửa cho mình một cách vô ích." Cả hai vị đại lão đều có mặt đầy đủ, quả thật đây đúng là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nếu họ thực sự hẹn gặp người lớn của hai bên vào ngày thường, hầu như cả hai bên đều sẽ khó chịu mà không muốn đến.
Ngày hôm nay được xem như là một dịp tình cờ.
Vệ Đình mời hai người họ đến thư phòng của mình.
Hai người ngồi trên hai chiếc ghế đối diện nhau, Vệ Đình không ngôi, thân phận, vai vế của hắn nhỏ, hắn nên đứng ở giữa.
Ba người họ tạo thành một thế hình tam giác, từng luồng không khí ớn lạnh cứ từ từ lan tỏa khắp thư phòng.
Vệ Đình lên tiếng trước: "Mọi người đến cũng đã đến, không bằng chúng ta nhân cơ hội này giải thích rõ ràng một số chuyện."
Vệ lão thái quân khit mũi mà hu lạnh một tiếng: "Ta không có bất kỳ chuyện gì phải nói với người của Tần gia!"
Vệ Đình bất đắc dĩ mà liếc nhìn Vệ lão Thái Quân một cái: "Tổ mẫu."
Vệ lão thái quân hừ lạnh: "Vụ việc đầu độc Trấn Bắc hầu kia, không phải do người của Vệ gia bọn ta làm!"
Nhưng manh mối mà Tô Mạch đã điều tra được trước kia đều chỉ thẳng vào Vệ gia, Tô Mạch nói với Tô Tiểu Tiểu, cho nên đương nhiên là hắn ta cũng đã nói với Lão Hầu gia và Tần Thương Lan.
"Đại Nha đã nói với ta rồi.Tần Thương Lan nói một cách bình tĩnh "Mặc dù ta không tin, nhưng Đại Nha hy vọng ta sẽ tin, cho nên ta tin cũng chẳng sao."
Vệ Đình lại bất đắc dĩ mà liếc nhìn ông ấy một cái: "Tổ phụ 一一"
Bạn cần đăng nhập để bình luận