Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 989: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 1

Chương 989: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 1Chương 989: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 1
Lý thị nhắc nhở: "Cẩn thận, nó hay cào người khác lắm!"
Tô Tiểu Tiểu ôm sóc nhỏ mập ra: "Không cào ta, nó rất ngoan ngoãn."
"Thật không?" Lý thị nghi hoặc nhìn con sóc nhỏ một cái: "Thật kỳ lạ, nó rất ít khi không cào người ta."
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra con sóc nhỏ trong ngực: "Ngoại trừ Hi Nguyệt, hôm nay còn có người khác chạm vào nó sao?'"
"Không có chứ?" Lý thị nhìn về phía Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “A, có Quách công tử!"
"Ngươi nói... Có Hoàn nhi?" Vệ lão thái quân mở miệng.
"Đúng vậy, lão thái quân." Tiểu Cúc không dám giấu diếm, nói chuyện Tiểu Bạch cào bị thương Quách công tử ra.
"Hắn đưa Tiểu Bạch đi luôn sao?" Lý thị hỏi.
Tiểu Cúc nói: "Không có, Quách công tử chỉ nói chuyện với tiểu thư một lát, ngài ấy không tức giận, còn xoa xoa Tiểu Bạch, sau đó ngài ấy đi."
Cụ thể Quách Hoàn và Vệ Hi Nguyệt nói gì, bởi vì giọng nói của hắn ta quá nhỏ, lại cúi người nói với Vệ Hi Nguyệt nên Tiểu Cúc không nghe rõ.
Vệ lão thái quân dừng một chút, nói: "Ngoại trừ Hoàn Nhi, còn có người khác chạm vào Tiểu Bạch không? Ngươi nghĩ kỹ lại đi."
Tiểu Cúc lắc đầu: "Không có. Tiểu thư chỉ ôm Tiểu Bạch ra ngoài sân, không có ra ngoài nữa.
Trong viện tất cả đều là nha hoàn và bà bà trong phủ, ai có thể làm ra chuyện tráo đổi Tiểu Bạch chứ?
Lam thị nhỏ giọng hỏi: "Có phải là Hi Nguyệt hay không..."
Lời sau đó nàng ta không nói gì nữa, nhưng trong lòng mọi người biết rõ ràng.
Vệ Hi Nguyệt không phải là đứa trẻ bình thường, có lẽ cô bé đột nhiên có vấn đề gì đó nên phát bệnh.
Tô Tiểu Tiểu không nói gì.
Nàng lặng lẽ khép hòm thuốc lại, đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Vệ Hi Nguyệt cần ở lại ngõ Lê Hoa một đêm để theo dõi, Lý thị ở lại với cô bé, đám người Vệ lão thái quân về phủ trước.
Tô Tiểu Tiểu đi sang phòng bên cạnh.
Vừa mới ngồi xuống, Úy Trì Tu tới. Tô Tiểu Tiểu mặt không chút thay đổi nhìn hắn ta: "Ngọc Nương không có thư!"
Người này có thể đừng lượn lờ trước mặt nàng nữa được không?
Úy Trì Tu đen mặt nói: "Ta tới tìm đại nhân! Ai thèm thư của nữ nhân kia? Ta muốn nàng ta trả lại ta..."
Nói đến đây, hắn ta kịp thời dừng lại.
"Trả lại ngươi cái gì?" Tô Tiểu Tiểu híp mắt hỏi.
"À... Ữm...' Hắn ta che miệng, rầu rĩ lên tiếng.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái: "Quan cộc sao?"
Úy Trì Tu nhảy dựng lên cao ba thước!
Hắn ta đi luôn đây!
Lời này cũng nói ra được sao?!
Tô Tiểu Tiểu ghét bỏ bĩu môi: "Ngọc Nương sợ là sớm đã đốt trụi cái quần đó rồi, còn trả lại cho ngươi? Nằm mơ đi."
Úy Trì Tu tan nát cõi lòng.
Đó là cái quần hắn ta thích nhất...
Tô Tiểu Tiểu thâm sâu nhìn hắn ta một cái: "Chờ một chút, ngươi tới vừa lúc, thay ta làm một chuyện đi."
Úy Trì Tu lui về phía sau ba bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Không phải Vệ phu nhân." Tô Tiểu Tiểu lời ít ý nhiều nói chuyện của Vệ Hi Nguyệt.
Úy Trì Tu vốn là có đầu óc không đủ dùng, hắn ta phải mất ba giây mới thep kịp ý nàng nói.
Hắn ta nhíu mày nói: "Vệ Hi Nguyệt sẽ phát bệnh, cái này ta biết, nhưng phát bệnh đến mức co giật thì ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới, cho nên ngươi cảm thấy Vệ Hi Nguyệt không nghĩ sai, Tiểu Bạch thật sự không phải là Tiểu Bạch trước kia?"
"Ừ." Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Úy Trì Tu bừng tỉnh nói: "Ngươi cho rằng là Quách Hoàn làm?"
"Ừ.' Tô Tiểu Tiểu gật đầu lần nữa.
Úy Trì Tu mang vẻ mặt một lời khó nói hết: "Không phải chứ... Ngươi lại hoài nghi hắn? Lá gan ngươi lớn vậy sao? Để cho người Vệ gia biết, thế nào cũng sẽ thù hằn ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận