Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 504: Song Chung Hoa Thuan 1

Chuong 504: Song Chung Hoa Thuan 1Chuong 504: Song Chung Hoa Thuan 1
Tần Thương Lan nhìn cái met đen xì xì, nghiêm nghị hoài nghi ông ấy cho mình mấy củ khoai nướng cháy đen thui.
"Rất ngon đó." Tô Thừa ra sức gợi ý.
Tần Thương Lan cầm một của khoai lang nướng.
Tô Thừa lại nói: 'Nhà chúng tôi không thích lãng phí lương thực.”
Tần Thương Lan đã từng gặm qua rễ cây, đã từng ăn tượng đất sét trắng, ông ấy không kén ăn.
Hơn nữa, bên ngoài có thể hơi khó nhìn, nhưng cũng chỉ là khoai lang nướng có thể khó ăn tới mức nào chứ?
Tần Thương Lan không thèm để ý cắn một miếng.
Tiếp theo đó.
Tần Thương Lan dũng mạnh bị sốc, hơi thở của dũng sĩ bay lên tận đỉnh đầu.
Bình thường khi Tô Thừa hay thể hiện có chút khó ăn, hôm nay ông ấy cũng thể hiện như vậy.
Tần Thương Lan giống như bị sét đánh vậy, tia điện trong người ông ấy nổi lên, đến cả mấy sợi tóc bạc cũng bị dựng đứng hết cả lên.
Lần trước ăn được lương thực khó ăn như vậy là khi vợ cả còn sống.
Một người cao to vừa nhìn đã có thể ăn rất tốt... Tô Thừa tỉnh bỏ đặt mẹt khoai lang nướng dưới chân của ông ấy.
Tần Thương Lan khó nuốt trôi miếng khoai lang nướng lời nói không cần không cần đâu nghẹn ở cổ.
Không lâu sau, Tô Nhị Cau gánh thúng quay về.
Cậu ta đi chợ mua một một sọt hoa quả không, có đậu phộng, có hạt vừng, cũng có ít nấm không và hoa kim vàng, vốn là muốn mua cải khô ngâm chua nhưng mà đi muộn người ta đã mua hết rồi.
Ở trong thôn, đúng là không có nhiều người thích ăn cải khô ngâm chưa, ngoại trừ mấy người nhớ bánh cải khô ngâm chua của Tô gia bọn họ.
Một sái sọt khác bên trong là rơm cỏ của ngựa, có cây ngô, có lúa mì thanh hoa, cũng có một ít cỏ non và hạt đậu.
"Cha, con về rồi!"
Tô Nhị Cẩu đặt quang gánh xuống đất, cậu ta nhìn thấy trong sân có thêm một người đàn ông xuất hiện, người đàn ông râu tóc trắng bạc, nhìn qua cũng ngang tuổi với Tô lão gia tử, nhưng lại khỏe mạnh cường tráng hơn Tô lão gia tử nhiều.
"Cha, nhà chúng ta có khách?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
"Ừm, Đại Hổ lúc nấy lén chạy ra ngoài, vị... ông lão này đưa Đại Hổ về nhà." Tô Thừa đột nhiên phát hiện không biết xưng hô như thế nào.
Tần Thương Lan nghĩ rồi nói: "Ta họ Tần."
"Ừm”" Tô Thừa xoa tay, bởi vì nhìn thấy người này rất muốn tống tiền ông ấy...
Tân Thương Lan không hề biết suy nghĩ của Tô Thừa, ông ấy nhìn Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu phơi nắng nên làn da đen bóng hơn những vị công tử bột ở kinh thành, Tần Thương Lan cảm thấy đứa trẻ như Tô Nhị Cẩu trông rất thuận mắt.
Không biết vì sao, ông ấy nghĩ đến Tần Vân.
Tần Vân với đứa trẻ trước mắt không cách nhau là mấy, nhưng rõ ràng, Tần Vân yểu điện hơn nhiều, thuở nhỏ học võ, học gà mờ thì không nói, cơ thể cũng không cường tráng như thế này, sợ lạnh sợ nóng, hễ tí là lại bị bệnh.
Tô Nhị Cẩu đem những hoa quả khô mang vào bếp trước, rồi lại lấy một cái thùng qua cho ngựa ăn.
Một cái thùng nặng như vậy, cậu ta một tay một thùng, xem ra là chuyện thường ngày hay làm, lực cánh tay vô cùng tốt, bên dưới cũng rất chắc.
"Ngươi nuôi ngựa?" Tần Thương Lan hỏi.
Đội quân tinh nhuệ của Tần gia cũng rất lợi hại đó, Tân Thương Lan cùng với con ngựa đánh qua không ít trận, nhìn thứ mà Tô Nhị Cẩu đang gói có thể suy đoán ra đó là thức ăn cho ngựa.
Tô Nhị Cẩu đáp: "Đúng vậy."
Tần Thương Lan hỏi: "Không có cỏ tranh và cỏ linh lăng sao?”
"Cái gì?" Tô Nhị Cẩu thể hiện không nghe thấy bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận