Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1547: Phụ Thân Con Gặp Nhau 3

Chương 1547: Phụ Thân Con Gặp Nhau 3Chương 1547: Phụ Thân Con Gặp Nhau 3
Cho dù như vậy, cô bé cũng vẫn muốn đi canh ở trong viện.
Lý thị cũng không biết đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy là giống ai.
Khi nàng ấy vào sân, Vệ phu nhân đang cho Vệ Hi Nguyệt uống thuốc, Vệ Hi Nguyệt không chịu uống.
"Nương, cho con đi."
Lý thị cam chén thuốc bưng tới, nhìn tiểu khuê nữ hai má nóng đỏ bừng trên giường, đau lòng lại nghiêm túc nói: "Con không uống thuốc, ta sẽ không cho con đi ra ngoài tưới nước."
!Ạ —"
Vệ Hi Nguyệt kêu to.
Lý thị bóp ngón tay nhịn xuống, bình tĩnh nói: "Chiêu này vô dụng với ta."
Vệ Hi Nguyệt không kêu.
Lý thị nói: "Uống sạch thuốc."
Vệ Hi Nguyệt lắc đầu từ chối.
Lý thị uy hiếp nói: "Không uống thuốc, vậy không được đi tưới nước cho phụ thân ngươi."
Nàng ấy nói lời này mà ngực đều đau.
Khi đại ca còn sống trở về, nàng ấy không ngừng một lần mà nghĩ, nếu Vệ Thanh cũng có thể sống sót trở ve thì có bao nhiêu tốt, nếu Hi Nguyệt có thể gặp lại phụ thân cô bé thì có bao nhiêu tốt?
Hi Nguyệt của nàng ấy cũng có thể là hài tử được phụ thân sủng.
Nhưng nàng ấy không dám hy vọng xa vời, một chút cũng không dám.
Vệ Hi Nguyệt ngoan ngoãn mà uống một chén thuốc đắng lên.
Cô bé nhớ thương chuyện tưới nước, Lý thị nào để cô bé phát ra sốt cao đi ra ngoài thổi gió lạnh? Nhét người vào trong chăn, mạnh mẽ ấn đầu ngủ.
Nửa đêm, Vệ Hi Nguyệt tỉnh.
Cô bé đã hai ngày chưa tưới nước cho phụ thân, lại không tưới nước phụ thân sẽ không mọc ra.
Cô bé thò gót chân nhỏ trần trụi xuống giường, không kinh động Bình Nhi ngủ ở trên giường nhỏ, cầm ấm nước trên bàn lên, nhẹ nhàng di ra ngoài.
Gió lạnh thấu xương, cơ thể nhỏ bé của cô bé bị thổi đến run bần bật.
Cô bé ngồi xổm ở trước hố nhỏ, tỉ mỉ mà rót nước, sau đó nóng lòng chờ.
Cô bé không rõ cây non bên cạnh đều lớn lên rất cao như vậy, vì sao phụ thân không có động tĩnh?
Là phụ thân không thích cô bé sao?
Nhất định là nước không tốt.
Cô bé ôm ấm nước đi lu nước lấy nước, vừa tưới nước vừa dùng tay đi điền đất, cả người da bẩn, cô bé lau tóc rối trên mặt, cũng làm bẩn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp.
Khi cô bé tưới đến một nửa, cửa viện đột nhiên mở ra.
Một người ngồi xe lăn phong trân mệt mỏi đón gió lạnh thấu xương, xuất hiện ở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận