Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 445: Mau Tu 2

Chuong 445: Mau Tu 2Chuong 445: Mau Tu 2
"Chàng đừng hung dữ với chúng nó!" Tô Tiểu Tiểu trừng mắt liếc nhìn người nào đó một cái.
Khóe môi Vệ Đình giật giật, rốt cuộc cũng không hé răng nữa.
Tô Tiểu Tiểu quỳ trên mặt đất, cúi người nhìn vào trong hốc cây: "Đại Hổ, các con có đói không? Nương đã làm đồ ăn ngon, con dẫn hai đệ đệ ra ngoài trước nhé."
Đại Hổ do dự một chút, cánh tay đang ôm hai đệ đệ chậm rãi dùng sức.
Hai đệ đệ nhìn ca ca.
Bọn chúng rất muốn đi ra ngoài, nhưng lại không một ai di chuyển.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Trời tối rồi, nương ở một mình rất sợ, các con ra ngoài trước có được không nào?”
Nghe thấy Tô Tiểu Tiểu nói sợ hãi, bóng dáng nhỏ nhắn của ba đứa nhỏ bất giác hướng về phía trước một chút.
Thế nhưng bọn chúng khẽ cắn môi, vẫn tiếp tục nhịn xuống.
Phản ứng của ba tên tiểu gia hỏa rất khác thường.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Có thể nói cho nương nghe, tại sao các con lại trốn ở chỗ này không?”
Ba đứa nhỏ đỏ hoe mắt lắc đầu.
Tay của Tô Tiểu Tiểu chống trên ma đất, lòng bàn tay bị cành cây và đá trên mặt đất làm cho đau nhức.
Nàng rất nhạy cảm với nỗi đau, những giọt mồ hôi bất giác từ trên trán chảy xuống.
“Nàng đứng lên!"
Vệ Đình một tay kéo người lên, sau đó trực tiếp xé rách hốc cây, lôi ba thằng nhãi con đi ra ngoài.
Ba đứa nhóc vừa đi ra liền trực tiếp trốn sau lưng Tô Tiểu Tiểu, không để cho Vệ Đình tới gần.
"Chàng đánh chúng nó rồi sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi Vệ Đình.
Vệ Đình nói: Ta không có.'
Tô Tiểu Tiểu cổ quái nói: "Vậy tại sao bọn chúng lại đột nhiên tránh né chàng như vậy—"
Vệ Đình trầm mặc.
Tô Tiểu Tiểu nhìn tiểu gia hỏa đang đỏ hoe mắt, túm chặt lấy xiêm y nàng mà trốn sau lưng nàng, lại nhìn về phía Vệ Đình đang muốn nói lại thôi.
Một lát sau, nàng cũng trở nên trâm mặc.
Nàng không nói gì, dẫn ba đứa nhỏ xuống núi. Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ theo sát nàng.
Tiểu Hổ không cẩn thận bị ngã, Vệ Đình vội vàng vươn tay ra đỡ.
Tiểu Hổ quật cường nhanh chóng tự mình bò dậy, không tiếng động nâng tay quẹt nước mắt.
Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ vào lòng.
Bên kia, Tô Thừa cùng Tô Nhị Cẩu nghe được động tĩnh chạy tới.
"Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ!" Tô Thừa bước nhanh tới.
Đại Hổ Nhị Hổ chạy nhanh về phía ông ấy, vùi đầu vào trong lòng ông.
Ông ấy đưa cây đuốc cho Tô Nhị Cẩu, mỗi tay một đứa, bế hai đứa nhóc lên.
Ông ấy sốt ruột nhìn qua nhìn lại: "Sao các con lại chạy lên núi thế? Để gia gia nhìn xem, không sao chứ?”
Hai đứa nhỏ ghé vào vai ông ấy lắc đầu, cảm giác ủy khuất lại dâng lên.
Tô Thừa cảm nhận được hai đứa nhỏ đang nức nở, ông ấy nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình: "Chuyện gì thế này?"
Tiểu Hổ cũng không thích hợp lắm, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào vạt áo của Tô Tiểu Tiểu, từng giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn xuống.
Tô Tiểu Tiểu không lên tiếng, lặng lẽ bế Tiểu Hổ xuống núi.
Hắn ta mắt của Tô Thừa dừng lại trên mặt Vệ Đình.
Khuôn mặt của Vệ Đình chìm trong màn đêm u ám, hắn nhìn mây đen giăng đầy trời: "Cha, sắp mưa rồi, về nhà trước đi."
Tô Thừa cả người chật vật, nhìn ra được cũng ngã mấy lần.
Vệ Đình vươn tay muốn ôm đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ quăng cho hắn một cái got đầy ủy khuất.
Vệ Đình nói: "Gia gia bị ngã rồi, không bế nổi hai đứa."
Tô Thừa: "Bế nổi mà bế nổi mà."
Hai đứa nhỏ do dự, vươn tay về phía Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cau lần đầu tiên được hai tiểu gia hỏa kia chủ động sủng hạnh: "..."
Sau khi về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu kiểm tra cẩn thận cho ba đứa nhóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận