Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 399: Điều Tra Chân Tướng 3

Chương 399: Điều Tra Chân Tướng 3Chương 399: Điều Tra Chân Tướng 3
Nào ngờ tiểu phú bà này thật sự ra ngoài làm chuyện đại sự.
Trong Đông phòng, Tô Tiểu Tiểu đang ghi sổ sách.
Tô Ngọc Nương nhấp môi mấy ngụm trà: "Mấy ngày nay chân ta như muốn đứt ra, nói khô cả cổ, mệt muốn chết đi được. Đúng là trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng ta cũng tra ra được.'
"Tỷ tra cái gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Gốc gác của lão Tô gia." Tô Ngọc Nương nói: "Có liên quan tới nhà các ngươi."
Tô Ngọc Nương định tự lập môn hộ. Vì để tránh cho lão Tô gia làm khó dễ, nàng ấy muốn nắm được nhược điểm của lão Tô gia ở trong tay.
Vốn dĩ chỉ đi thử vận may, ai ngờ thật sự có thu hoạch.
Tô Ngọc Nương đột nhiên cười day châm chọc: "Ngươi có biết thái gia gia ta năm đó bán khối ngọc bội kia bao nhiêu không?"
Tô Tiểu Tiểu lúc này rất nể tình: "Bao nhiêu?"
Tô Ngọc Nương vươn một đầu ngón tay.
Tô Tiểu Tiểu: "Mười lượng?”
Tô Ngọc Nương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: "Ngọc bội tổ truyền mà chỉ bán mười lượng à?”
Tô Tiểu Tiểu liền nói; "Không phải năm đó mất mùa sao? Giá thị trường không tốt, những hiệu cầm đồ nhất định sẽ ép giá."
Lời này làm Tô Ngọc Nương tram mặc. Đúng vậy, năm đó mất mùa mà còn bán được nhiều như vậy, nếu năm đó không mất mùa thì -
Trời ạ, rốt cuộc khối ngọc bội kia đáng giá bao nhiêu!
Nàng thở dài: "Nói thì nói như vậy, nhưng thứ tốt vĩnh viễn cũng không mất đi giá trị.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Một trăm lượng?"
Tô Ngọc Nương nói: 'Một ngàn lượng."
Đó là một ngàn lượng từ ba mươi năm trước, một gia tài đồ sộ đủ để toàn gia ăn mấy đời không hết!
Lão Tô gia dùng chưa tới một trăm lượng để cứu tế thôn dân.
Cắn nuốt kiểu chó má gì vậy?
Trong nhà ăn tận 900 lượng bạc, ngày ngày ăn tổ yến cũng vẫn được!
Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Nương cảm thấy vô cùng ghê tởm: "Ta đã điều tra ra được hết số lượng và giá cả năm đó, sổ sách ta cũng mua lại được."
Nếu lão Tô gia không ăn chặn thì có lẽ không còn gì để nói, dù sao người ta cũng bán bạc của mình, muốn xài như nào thì xài, lấy ra bao nhiêu để cứu tế hương thân là tự do của người ta, dù là bao nhiêu thì vẫn là có ý tốt.
"Nếu lão Tô gia không làm vậy thì đâu có trò hay để xem, nhưng mà -" Tô Tiểu Tiểu khẽ dừng một chút, hỏi: "Tỷ vừa mới nói tiểu Tô gia chúng ta có liên quan là có ý gì?"
Tô Ngọc Nương cười ha hả, dĩ nhiên là không cười Tô Tiểu Tiểu mà cười lão Tô gia mặt dày vô SỈ.
Nàng ấy lấy ra một miếng ngọc bội ném lên trên bàn: "Đây."
Tô Tiểu Tiểu nhìn miếng ngọc bội, theo bản năng lại sờ cổ mình. Ngọc bội còn ở đây, chưa rớt.
Sau đó nàng lại cầm lên xem, không đúng, không phải nửa miếng ngọc bội của nàng.
Tô Tiểu Tiểu lấy ngọc bội mình ra, để hai miếng đó lại gần nhau, vừa khít.
"Một cặp sao? Vẫn không đúng, cái này mang tính..." Tô Tiểu Tiểu sờ ngọc bội Tô Ngọc Nương mang về, Giả à?"
Nhãn lực của nha đầu này không tồi, lúc đó nàng ấy cũng phải mất cả canh giờ mới nhìn ra.
Tô Ngọc Nương hỏi: "Làm có giống thật không?”
Tô Tiểu Tiểu vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc bội; "Giống, nó cũng là ngọc thật nhưng nước còn quá non, là thượng sắc đi?"
Tô Ngọc Nương có chút ngoài ý muốn: "Muội còn hiểu cái này?"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Một chút."
Kiếp trước đi theo Lê nữ sĩ có học một chút, cũng không quá tinh thông.
Tô Ngọc Nương nói: "Nếu không phải ta đã thấy ngọc bội của muội, tám phần cũng sẽ mắc mưu, mua nó vê như một món đồ có giá trị thật sự. Đây là khối ngọc bổi năm đó lão Tô gia làm giả, nguyên bản chính là một cặp với ngọc bội của muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận