Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2801: Vợ Chong Chung Phòng 1

Chương 2801: Vợ Chong Chung Phòng 1Chương 2801: Vợ Chong Chung Phòng 1
Ngoài chuyện công, trong lòng bà còn có một điều muốn nói: 'Vệ đại tướng quân, lần này thật sự phải thay Lăng Vân cảm ơn ngài, hắn lớn đến thế này, chưa từng có một bậc trưởng bối nam giới nào đối xử với hắn như vậy."
Bách Hoa cung nữ nhiêu nam ít, các trưởng lão cũng đều là nữ tử.
Ngay cả cha ruột cũng chưa từng dành cho hắn tình phụ tử, Vệ Tư đã cho hắn.
Là sự yêu thương không màng tính mạng, dốc hết lòng nhiệt huyết, cũng là sự che chở tựa như núi cao.
"Ta có thể cảm nhận được, sau khi hắn trở về đảo, hắn vui vẻ hơn trước rất nhiều, thật sự, phải cảm ơn các ngươi."
Vệ Tư ôn hòa nói: "Người nên nói lời cảm ơn là chúng ta, không nhắc đến chuyện này nữa, đều là người một nhà."
Ra khỏi cung Linh Tiêu, Vệ Tư nhìn thấy Lăng Vân đang đi qua đi lại ở cửa.
Ông tươi cười đi tới: "Đang đợi ta sao?"
Lăng Vân khẽ gật đầu: "Ta có chuyện muốn nói với Vệ đại tướng quân."
Hạ Hầu Khanh đã công bố thân thế của Lăng Vân, xem ra không thể nịnh nọt ông già này rồi...
Vệ Tư tiếc nuối nghĩ.
Vệ Tư nói: "Đi chỗ của ngươi nói đi."
Hai người đến cung Thanh Vân, vào phòng của Lăng Vân, ngồi đối diện nhau trên bồ đoàn.
Bên cạnh là ba chiếc bồ đoàn nhỏ sạch sẽ, và một tấm thảm lông nhỏ chỉ dành riêng cho Vệ Tiểu Bảo.
Lăng Vân rót trà cho Vệ Tư.
Hai người ngồi im lặng.
Vệ Tư cũng không giục hắn.
Một lúc lâu sau, Lăng Vân mới nhẹ giọng lên tiếng: "Vài năm trước, ta đã đến Toái Bắc quan, gặp Vệ lão tướng quân, không phải tình cờ, là ta... cố ý đi tìm ông ấy."
"Phải không?" Vệ Tư đáp lại một tiếng, không nói cho Lăng Vân biết những lời Giang Quan Triều nói với mình.
Lăng Vân nói: "Ta đi tìm Vệ lão tướng quân, vì ta nghe nói ông ấy biết bí mật của nhà họ Hạ Hầu, ta căm ghét nhà họ Hạ Hầu, nên muốn có được bí mật này. Khi ta đến Toái Bắc quan, mới phát hiện Vệ lão tướng quân không biết gì ve nhà họ Hạ Hầu."
Vệ Tư nói: "Ngươi đã nhắc đến nhà họ Hạ Hầu với phụ thân ta sao?” Lăng Van khẽ nói: "Đúng vậy. Ta nói với các ngươi, ta chỉ gặp Vệ lão tướng quân một lần là giả, chúng ta đã bí mật gặp nhau ba lần, lần thứ ba ông ấy nói với ta, ông ấy có một thứ để tặng ta, có lẽ sẽ giúp ta giải đáp thắc mắc. Không lâu sau, ông ấy đã bị Hách Liên Diệp hạ độc thủ. Ta thường nghĩ, có phải ta đã liên lụy đến ông ấy không? Có lẽ vì cuộc gặp gỡ của ta với ông ấy, nên Vệ lão tướng quân mới bị người ta để mắt tới..."
Vệ Tư khựng lại: "Ngươi nghe nói phụ thân ta biết bí mật của nhà họ Hạ Hầu từ đâu?”
Lăng Vân thành thật nói: “Thiên Cơ các.'
Vệ Tư nhìn vào mắt Lăng Vân: "Kẻ dẫn ngươi đi gặp phụ thân ta mới là tội đồ, mọi chuyện đều là kế hoạch của hắn, hơn nữa, ngay cả ta cũng không biết chuyện phụ thân ta gặp ngươi, thì người khác càng không thể biết được, ngươi không liên lụy đến phụ thân ta. Phụ thân ta đồng ý gặp ngươi, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn."
Ánh mắt Lăng Vân hơi run rẩy: "Thật sao?"
Vệ Tư gật đầu: "U phụ thân ta bị trúng độc, là vì cả tin một người, người đó không phải là ngươi.'
Là "Nam Dương vương' trước đây.
Nút thắt trong lòng Lăng Vân được mở ra, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Vệ Tư cười nói: "Đi ngủ sớm đi."
Lăng Vân ngoan ngoan đáp: "Vâng."
Bên kia, Quỷ Bố cũng chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, có người gõ cửa phòng.
"Đêm hôm khuya khoắt, ai đấy?"
Hắn khó chịu hỏi.
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Quỷ Bố nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng mở cửa phòng, thì thấy Chử Phi Phượng ôm gói đồ đứng ở cửa, trên mặt còn ửng đỏ vì bị quát mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận