Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 535: Tố Cáo Sự Giả Dối 1

Chương 535: Tố Cáo Sự Giả Dối 1Chương 535: Tố Cáo Sự Giả Dối 1
Tô Mạch gật đầu: "Muộn một chút thời gian, chờ thúc phụ chậm rãi thích ứng lại nói cũng không muộn. Tình trạng cô tổ phụ như thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu cắt bột mì thành sợi: "Lưu quan cả đêm, không có gì đáng ngại, cho ông ấy uống thuốc bên trong có thành phần an thần, đoán chừng được lại hai canh giờ mới có thể tỉnh lại. Ăn bữa sáng chứ?"
Tô Mạch sốt ruột lại đây, căn bản không có ăn cái gì.
Tô Tiểu Tiểu liền nói: "Cho ngươi làm hai cái."
Tô Mạch... không từ chối.
Tô Tiểu Tiểu bỏ hai cái bánh hành lá, đựng một đĩa nhỏ củ cải, đặt ở trên bàn nhỏ trong bếp.
"Muốn đi nhà chính ăn không?"
Nàng hỏi.
Hầu phủ công tử chưa từng ăn gì trong bếp, cũng chưa từng ăn bánh hành hoa trên đường.
Tô Mạch hiếm khi lộ ra biểu tình ngơ ngác sững sờ.
Hắn ta nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng lại đi bếp lò trước bận rộn: "Ngươi không ăn sao?”
"Ta ăn cái này." Tô Tiểu Tiểu chỉ chỉ trên bếp vừa bưng ra hấp khoai lang: "Lát nữa ăn, ta phải làm bữa sáng cho mọi người trong nhà trước.'
“Ta chờ ngươi."
Tô Mạch ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không cần, lạnh sẽ không ăn ngon."
"Cái này cũng quá vất vả, ngày mai ta cho ngươi chọn hai nha hoàn đưa tới, chỗ nào có để cho một mình ngươi chiếu cố một đại gia tử?"
Vừa dứt lời, trong sân truyền đến tiếng bước chân.
Đúng là Vệ Đình đã trở lại.
Vệ Đình vác một bó củi trên vai.
Nửa đường hắn gặp được Chung Sơn, xe ngựa của Chung Sơn bị hỏng, một mình lão nhân gia gánh hết sức, Vệ Đình không nói hai lời nhận lấy củi lửa.
Vệ Đình cũng không biết Tô Mạch cũng ở đây, vào nhà mới nhìn thấy hắn ta.
Tô Mạch cũng rất bất ngờ, hắn ta nhìn Vệ Đình... Chính xác mà nói, là nhìn bó củi trên vai Vệ Đình, nghiêm trọng hoài nghi mình nhìn lầm.
Người chiến tranh có thể chịu khổ, nhưng khổ trên chiến trường và khổ trong cuộc sống không giống nhau.
Vệ Đình xuất phát điểm không phải từ cấp thấp nhất với tư cách là một người giúp việc, hắn sinh ra trong Vệ gia, với hào quang là đích tôn của Vệ gia, hắn vào quân doanh và trở thành một người lính chính quy.
Loại việc đốn củi gánh nước này, Vệ gia thiếu gia sợ là cả đời này cũng chưa từng làm qua.
"Trở vê rồi." Tô Tiểu Tiểu cùng Vệ Đình chào hỏi.
"Ừ." Vệ Đình dời ánh mắt khỏi người Tô Mạch, tự nhiên buông củi xuống, lại nhanh nhẹn chuyển con ngựa nhỏ đâm vào miệng bếp ngồi xuống.
Tô Mạch cho là hắn muốn làm gì, liền thấy hắn tự nhiên mà cầm qua một khối dày vải bố, trải ở trên đùi phải của mình.
Bàn tay thon dài như ngọc của hắn nắm lấy mấy cây củi nhỏ, đè ở trên đùi gấp một cái, bốp một tiếng, củi lửa đứt đoạn.
Hắn đem củi đã gấp xong ném vào trong bếp, dùng kìm gắp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mạch đánh chết cũng không tin đường đường Vệ gia thiếu gia lại có thể nhóm lửa, còn đốt đến... thuận lợi như thế.
Không biết, còn coi như người này không đánh trận, đổi nghề làm đầu bếp.
Tô Tiểu Tiểu đậy nắp nồi lại, cởi tạp dê mình làm xuống, nói với Vệ Đình: "Đại Hổ bọn chúng hình như đã tỉnh, ta đi qua xem, trong nồi đang nấu cháo."
Sau khi nàng đi ra ngoài, Vệ Đình quả thật nghiêm túc nhìn lửa.
Tô Mạch cùng Vệ Đình giao tiếp không nhiêu lắm, cho dù gặp phải, cũng là không nóng không lạnh, dường như không thể nào có thể trò chuyện thân thiết.
Kỳ thật theo tuổi mà tính, hắn năm nay hai mươi hai, chỉ lớn hơn Vệ Đình một tuổi.
"Cái đó... để ta thử xem." Hắn nói với Vệ Đình.
Vệ Đình mang con ngựa nhỏ sang một bên, Tô Mạch mang theo ghế nhỏ ngồi qua.
Vệ Đình đưa cho hắn ta kìm lửa và củi, vải bố dày trên đùi cũng đưa cho hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận