Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 549: Tiểu Tiểu Ngược Tra 1

Chương 549: Tiểu Tiểu Ngược Tra 1Chương 549: Tiểu Tiểu Ngược Tra 1
"Thật sự." Hắn mở nắp hộp điểm tâm trên bàn: "Ăn hết rồi."
Trương cầm sư vẫn cười: "Đặng An ăn đúng không?"
Đặng An là gã sai vặt hầu hạ bên cạnh hắn.
“Ta ăn.' Lăng Vân nói.
Trương cầm sư liền nói: "Ngươi lại như thế này, vì không muốn ăn, cố ý nói dối ta rằng bản thân đã ăn."
Lăng Vân suy nghĩ một lúc: "Lừa ngươi thì ta là tiểu cẩu."
Trương cầm SU:
Dụ hắn ăn cơm còn khó hơn lên trời, y cũng quen rồi nên chuyển chủ đề: "Tân khúc hôm nay không tệ.'
Lăng Vân nhìn đối phương với vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi sáng tác tân khúc?"
Trương cầm sư nói: "Là ngươi sáng tác."
Lăng Vân hỏi: "Ta có sao?"
Trương cầm sư nói tiếp: "Có chứ, ngươi còn dùng đàn tranh gảy nó."
Lăng Vân vuốt ve cây đàn tranh trước mặt, đáp: "Ta không gảy đàn."
Trương cầm sư kinh ngạc.
Ban đêm, Vệ Đình bôn ba mệt mỏi trở về.
Hắn đã ra ngoài làm gì, Tô Tiểu Tiểu chưa bao giờ hỏi qua.
Hôm nay có chút khác lạ, trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
"Bị thương rồi sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Không có, không phải máu của ta." Vệ Đình nói.
Vậy là đã giết người rồi.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục đốt đèn làm việc may vá, ba đứa nhóc con đang nằm trên giường ngủ chổng vó lên trời.
Vệ Đình thoáng chốc tựa như quay trở lại rất nhiều năm trước.
Cha trở về từ doanh trại, nương ở trong phòng sửa xiêm áo có mấy huynh đệ bọn họ.
Nhưng hôm nay, cha huynh hắn chết trận, nương hắn chuyển vào Phật đường.
"Sửa xong rồi, chàng thử một chút."
Tô Tiểu Tiểu cắn đứt sợi chỉ, đặt kim khâu xuống xong, cầm xiêm áo đứng lên.
Vẻ mặt Vệ Đình sững sờ: "Cho... ta sao?" "Cả nhà đều mua hết rồi, ống tay áo của chàng hơi ngắn một chút, ta da nới phần ria của nó ra rồi." Tô Tiểu Tiểu thấy hắn không nhúc nhích, trực tiếp đến trước mặt hắn: "Thấp xuống một chút.
Vệ Đình hơi nghiêng người.
Tô Tiểu Tiểu choàng xiêm áo lên người hắn, hắn phối hợp đưa cánh tay qua, Tô Tiểu Tiểu kéo ống tay áo một chút, cười nói: "Sửa rất vừa vặn."
Vệ Đình có hơi kinh ngạc.
Từ sau khi cha huynh qua đời, nương hắn chưa từng cầm đến kim chỉ, cũng chưa từng may xiêm áo cho người khác.
"Thật xấu." Hắn nhìn đường may xiêu vẹo trên ống tay áo và nói.
Tô Tiểu Tiểu tức giận: "Sửa xiêm áo cho chàng mà chàng còn chê hả? Có bản lĩnh chàng đừng mặc! Cởi ra cho tai"
Vệ Đình không cởi ra cho nàng.
Nàng nhảy lên cởi!
Vệ Đình nhìn dáng vẻ nàng nhảy lên nhảy xuống, không nhịn được mà mỉm cười.
"Chàng còn cười? Bắt được rồi!"
Tô Tiểu Tiểu níu lấy vạt áo của hắn, dùng sức kéo một cái, không những không kéo được xiêm áo trên người hắn xuống, mà kéo cả người hắn cùng vải vóc qua.
"ôi."
Nàng khế hô.
Vệ Đình va vào nàng, làm nàng ngã lên giường phía sau.
Vệ Đình một tay ôm eo hơi mũm mĩm của nàng, một tay chống lên giường, cả người nhẹ nhàng đè trên người nàng.
Tư thế này quá ám muội rồi, không khỏi khiến cho Tô Tiểu Tiểu nhớ lại một lần kia trong ngõ hẻm.
Điểm khác chính là, bị hắn đè bên dưới, mức độ còn lớn hơn.
Trái tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch liên hồi.
Gương mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp mang theo sự dịu dàng chỉ thuộc về màn đêm, nhẹ nhàng phả vào mặt nàng.
Lần này nói chung không phải vì để trốn tránh ai đúng không?
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt nhìn hắn.
Cô nam quả nữ sống chung một phòng, cộng thêm ba đứa nhỏ đã ngủ rồi có thể không kể đến... Bầu không khí khô nóng đến mức có hơi say.
"Chàng... đè ta làm cái gì?”
"Nàng kéo mà." Vẻ mặt Vệ Đình lạnh lùng.
Đôi mắt hạnh của Tô Tiểu Tiểu trợn tròn: "Đó chẳng phải do chàng không chịu cởi xiêm áo sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận