Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 427: Say Rượu 3

Chương 427: Say Rượu 3Chương 427: Say Rượu 3
Nàng ấy liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: "Muội thật sự đã gầy đi rất nhiều nha... có muốn uống một ngụm không? Sao thế? Không dám uống sao? Đường đường là tiểu ác bá thôn Hạnh Hoa, vậy mà ngay đến cả một ngụm rượu cũng không dám uống? Thật là lãng phí hư danh!"
Tiểu phú bà này, còn dùng cả phép khích tướng cơ đấy?
Không phải chỉ là một ngụm rượu thôi sao?
Đến mức đấy sao?
Tửu lượng của nàng ở kiếp trước rất tốt đấy, ở trong quân đội không ai uống thắng được nàng, cá nhân nàng có một cái danh hiệu - ngàn chén không say, vạn chén không ngal
Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu quên mất bản năng yếu đuối của thân thể này.
Uống một ngụm, uống hai ngụm-
Đùng!
Nàng ngã rồi!
Tô Ngọc Nương: "22222"
Rượu trong người Tô Ngọc Nương cũng bị dọa tỉnh phân nửal
Nha đầu này... đừng nói là uống mấy ngụm đã gục nha...
Tô Ngọc Nương vội vàng cúi xuống kiểm tra hơi thở của nàng: "Đại Nha! Đại Nha!"
Tô Tiểu Tiểu hàm hồ không rõ nói: "Ngọc Nương, nói cho tỷ một bí mật... Ta và Vệ Đình... là phu thê giả..."
Nàng vừa dứt lời, đôi chân thon dài của Vệ Đình đã cất bước đi tới.
Hắn khom người ôm lấy tiểu khổng tước béo đang say quắc cần câu như con tôm khô nào đó lên, động tác tự nhiên mà thành thạo.
Tô Tiểu Tiểu cũng thuận thế ôm lấy cổ hắn, tìm một tư thế thoải mái.
Có lẽ uống rượu vào quá khó chịu, nàng buồn bực nhíu mày.
Vệ Đình cúi đầu, nhẹ nhàng áp chiếc cằm thanh tú của hắn lên vầng trán hơi nóng của nàng.
Một đông tác bình thường, không tiếng động lộ ra vẻ võ về.
Tô Tiểu Tiểu quả thực đã bình tĩnh trở lại, không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Tô Ngọc Nương: Thế này mà bảo là phu thê giả? Ta có quỷ mới tin ngươi
"Ta mang đại nha về phòng trước."
Vệ Đình chào hỏi Tô Ngọc Nương xong, bế tiểu nha đầu say đến nỗi bất tỉnh nhân sự nào đó về đông phòng.
Tô Ngọc Nương nhìn bóng dáng hai người rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia hâm mộ. Đời này của nàng ấy sợ là không gặp được nam nhân nào thật lòng đối đãi với mình.
"Nữ nhân."
Uất Trì Tu như một bóng ma xuất hiện sau lưng nàng ấy, âm trầm xót xa nói: "Trả quân cho ta.
Vệ Đình đặt Tô Tiểu Tiểu lên chiếc giường mềm mại.
Nàng mơ mơ màng màng lật người lại, nằm xuống bên cạnh ba đứa nhỏ, khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm bị ép căng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hơi hé ra, đôi môi đầy đặn đáng yêu.
Vệ Đình nhìn rồi lại nhìn, không chú ý tới thân thể của mình càng ngày càng hạ thấp.
Hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được hơi thở của nàng có chút ấm áp, có hơi gần.
"Đại nhân...'
Uất Trì Tu đen mặt xuất hiện phía sau hắn.
Vệ Đình lập tức bật người ngồi thẳng dậy!
Uất Trì Tu cũng không rõ chính mình vừa mới phá hoại chuyện gì, hắn ta cái gì cũng không nhìn thấy.
Gia hỏa này làm sát thủ quả thực rất giỏi, làm mấy việc khác lại cứ luôn thiếu một sợi dây.
Trong phòng không thắp đèn, nhưng thị lực của hai người đều rất tốt.
Vệ Đình chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, liền hỏi: "Mắt của ngươi làm sao thế?"
Một con mắt của Uất Trì Tu sưng vù.
Hắn ta từ chối trả lời.
"Đại nhân."
Hắn ta mặt xám như tro tàn nói: "Nếu như chân của ngài đã khỏi hẳn rồi, ta cảm thấy, chúng ta cần phải nhanh chóng hồi kinh. Trước khi trở về, ta đi giết Tiêu Trọng Hoa, nếu không sẽ giết Tô Uyên, hai người đấy ngài phải để ta giết một người chứ!"
Nói đến câu cuối cùng, cảm xúc của hắn ta trở nên kích động.
Vê Đình ném cho hắn ta một ánh mắt lạnh như băng.
Hắn ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vệ Đình nhìn Tô Tiểu Tiểu đang ngủ ngon lành bên cạnh, nói với Uất Trì Tu: "Chuyen của ta, từ khi nào đến phiên ngươi thay ta quyết định?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận