Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1753: Ông Cháu Gặp Nhau 1

Chương 1753: Ông Cháu Gặp Nhau 1Chương 1753: Ông Cháu Gặp Nhau 1
Trình gia là một trong tứ đại gia tộc ở Nam Cương, dinh phủ của họ được mở rộng nhiều lần, toàn bộ con phố bên ngoài đều thuộc về Trình gia.
"Ồ, Trình gia cũng khá lớn đấy." Mi Cơ nói.
Tây Tấn là một nước lớn, Mi Cơ cùng với đệ nhất cố vấn đã được đi đến rất nhiều phủ đệ xa hoa, vậy mà nàng ta không khỏi thốt lên khen ngợi thì chứng tỏ Trình gia thật sự rất lớn.
Bàng quản sự dẫn đường nghe thế kiên chế nhạo khinh thường.
Thoạt nhìn, tựa hồ như người chưa từng nhìn thấy thế giới, hôm nay để ngươi tiến vào Trình gia là may mắn rồi!
Đoàn người đi tới sảnh hoa của bên ngoài phủ.
Tạ Vân Hạc ngồi xuống ghế chính nhưng không bảo hai người Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống.
Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn vào Tô Tiểu Tiểu.
Bàng quản sự di tới, cúi người thấp giọng bẩm báo: "Nha đầu này tự xưng là con gái Trình gia...'
Mặc dù trên xe ngựa lão gia có thể đã nghe thấy, nhưng sự việc vẫn phải báo cáo chỉ tiết.
Tạ Hạc Vân không bao giờ rời mắt khỏi khuôn mặt của Tô Tiểu Tiểu, mỗi biểu cảm trên khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu đều rơi vào tầm mắt của ông ta.
Tô Tiểu Tiểu không cố ý chọc tức ông ngoại rẻ tiền này, nàng chỉ để ông ta nhìn nàng như kiểu người mới đến đây và có chút xa lạ.
"Đại khái là như vậy a.
Bàng quản sự kết thúc phần bẩm báo của mình.
"Ngươi không thể là ruột thịt của Trình gia." Tạ Vân Hạc không chút suy nghĩ kết luận, thậm chí không thèm nhìn tín vật một cái.
“Tạ lão gia không nguyện ý nhận ta?"
Gọi ông ngoại hay không cũng chẳng sao, dù sao cũng chỉ là diễn kịch, nhưng rõ ràng hiện tại nàng cũng không thể gọi ông ta là ông ngoại, làm người không cần phải quá cứng nhắc.
Tạ Vân Lạc nghiêm khắc nói: "Đứa trẻ năm đó đã chết yểu khi vừa sinh ra rồi."
“Tạ lão gia chính tay ôm ta sao?”
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói với giọng điệu dò hỏi: "Tạ lão gia có cảm nhận được mạch đập của đứa trẻ không? Ông đã kiểm tra nhịp thở của đứa trẻ chưa? Ông có nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ không? Đứa bé đó có ở trong lòng ông khi nó từ từ tắt thở không?"
Bàng quản sự tức giận hét lên: "Bà đỡ đã kiểm tra qua rồi! Đứa bé chết non sau khi sinh ral"
Tô Tiểu Tiểu thốt lên: "Thì ra con gái ruột của mình có thể bị vứt bỏ nếu người khác nói rằng nó chết non."
Hài nhi chết non không thể chôn trong mộ tổ tiên, không thể dựng bài vị, cũng không thể đốt giấy cúng, nói chung chỉ là đào hố rồi chôn, nói vứt đi cũng không quá đáng.
Chỉ là lão thái gia không nỡ nên ông mới đi tìm một chiếc hộp rồi bỏ đứa trẻ vào cùng với một số đồ chôn cất vào đó.
Vẻ mặt của Tạ Vân Hạc vẫn rất bình tĩnh: "Ngươi không giống ta, cũng không giống tổ mẫu của ngươi."
Cũng may nàng cũng đã chuẩn bị sẵn chủ đề này.
Tô Tiểu nói mà không thay đổi vẻ mặt: "Ta cách cả một thế hệ, mọi người bảo ta giống cha mình."
Tạ Vân Hạc: "Vòng tay đâu?”
Tô Tiểu Tiểu tháo chiếc vòng tay và đưa cho Bàng quản gia đang đi qua chỗ nàng.
Bàng quản gia đưa chiếc vòng tay cho Tạ Vân Hạc để kiểm tra.
Chiếc vòng tay là thật, Tô Hiểu Hiểu không cần phải lo lắng.
Tất nhiên, Tô Tiểu Tiểu không nghĩ rằng trình gia có thể nhận nàng chỉ bằng một chiếc vòng tay.
Sau khi Tạ Vân Hạc kiểm tra chiếc vòng tay, bình tĩnh hỏi: "Những năm này ngươi đã đi đâu? Và làm thế nào mà ngươi tìm được Trình gia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận