Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 147: Am Ap 2

Chuong 147: Am Ap 2Chuong 147: Am Ap 2
Hà thị giận dỗi nằm yên, nói thâm nói: “Ta nào dám nói?”
Thành thật mà nói, chính Lưu An cũng muốn ăn thịt, nhưng gần đây đại phòng nháo đến ở riêng, tâm tình của phụ mẫu đều kém, hắn ta không dám đi nói lời này.
Hà thị lại cười nói: “Để Ngưu Đản đi nói? Nương thương Ngưu Đản, nhất định sẽ cho làm!”
Ngưu Đản nằm ở giữa hai người đã sớm ngủ, căn bản không biết phụ mẫu đánh chủ ý lên cậu bé.
Lưu An hơi động tâm, do dự một chút lại từ chối: “Thôi, nương làm cho Ngưu Đản, làm không được mấy cái, Ngưu Đản chính mình đều ăn không đủ.”
Vậy cũng không phải là giả.
Cũng không phải là Đại Ngô thị không thương thân nhi tử chỉ đau tôn tử, thật sự là trong nhà chỉ có thứ này.
"A" Lưu An bỗng nhiên nghĩ tới Tiểu Ngô thị: 'Không phải đại tẩu thường làm việc trông hài tử cho Tiểu Tô gia sao? Nàng bảo nàng tìm Tô Bàn Nha xin một ít."
Hà thị hỏi: "Tô Bàn Nha sẽ cho sao?"
Tô Bàn Nha tiểu ác bá này, luôn chỉ có nàng lừa của người ta, để nàng phun ra đồ vật, còn khó hơn lên trời.
Tuy nói lão Lý làm chứng, nàng giúp đỡ lão Lý đoạt lại hàng tết của các hương thân, nhưng ai biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Lưu An chính là nhìn thấy Tô gia cho lão Lý chỗ tốt rồi, không chừng lão Lý chính là bị Tiểu Tô gia thu mual
Bởi vậy nghe xong Hà thị nghi ngờ, Lưu An cũng không nắm chắc.
Hắn ta bực bội nói: "Còn không phải trách nàng? Ngày đó Tô Bàn Nha bị bôi nhọ giết người, sao nàng không đi thay nàng nói mấy câu? Lão Lý cũng nói! Tô Bàn Nha cầm không ít đồ vật đến nhà lão Lý! Ta thấy hết!"
Hà thị hừ nói: Đêm đó chàng cũng ở đấy! Sao chàng không nói!"
Lưu An nghẹn họng, hắn ta không nói được miệng Hà thị, đang muốn phát hỏa rống giọng nói, nhà chính, nương hắn ta khai giọng trước.
"Hơn nửa đêm, ồn ào cái gì? Có để người ngủ không! Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Ăn chạy đến đầu thai sao"
Cũng không biết là đang mắng Lưu An, Hà thị, hay là đang mắng một nhà Tô Bàn Nha cách vách.
Nhà bếp, toàn gia vội đến lửa nóng, căn bản không nghe thấy kêu to lung tung rối loạn gì. Cho dù nghe thấy được cũng sẽ không để vào trong lòng, chỉ biết Đại Ngô thị đang nổi điên.
Đá mài bơ lạc hơi nhiều nước, mượt mà tinh tế; chày đá đảo ra bơ lạc càng thiên hướng với bã đậu phộng, đặc sệt dày đặc.
Hai loại vị đều không tồi, ba đứa nhỏ càng thích đá mài hơn, nhiều nước, tương đối không khô nghẹn người.
Tô Tiểu Tiểu càng vừa ý chày đá đảo ra hơn.
Đá mài là mài rời đậu phong mùi vị là tỏa ra; giã đậu phộng lại giống như đập đất, mỗi lần giã nát, ép chặt, thiên chuy bách luyện, dầu trơn đậu phộng và mùi hương như bị áp vào mỗi phần tử nguyên liệu nấu ăn.
Ăn một miếng xuống, thành dầu trơn và mùi hương nổ tung ở giữa môi răng.
Đây là dầu thực vật bơ lạc thuần thiên nhiên chân chính không đường không muối, cũng không thêm thuốc và hydro hóa, quá thơm!
Tô Tiểu Tiểu chưa đã thèm mà chép chép miệng, chỉ vào cối Vệ Đình ôm trong tay nói: "Đá mài đủ rồi, về sau đều làm loại này."
Vệ Đình nhìn nửa bao tải đậu phộng còn lại, nhíu mày lại: "Ngươi chính là muốn để ta vẫn luôn giã đậu phông cho ngươi đi!"
Bo lạc ăn thật ngon!
Tô Tiểu Tiểu cúi người xuống, kiêu ngạo nhìn thẳng người nào đó ngồi ở trên băng ghế: "Đúng vậy! Ngươi mới phát hiện sao?"
Vệ Đình hít sâu một hơi, lặp lại trò cũ: "Phụ thân, Đại Nha bắt nạt con."
Tô Tiểu Tiểu một giây nói: "Phụ thân, hắn không giã mà nói, còn lại cầm đi đá mài, phụ thân làm
Tô Thừa quyết đoán đoạn tế cầu sinh: "Nữ tế, kỳ thật ta cũng cảm thấy giã ra đậu phộng càng thơm hơn, con giã nhiều một chút!"
Vệ Dinh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận