Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2926: Cuộc Chiến Cuối Cùng 30

Chương 2926: Cuộc Chiến Cuối Cùng 30Chương 2926: Cuộc Chiến Cuối Cùng 30
Tô Tiểu Tiểu thờ ơ nói: "Ngươi trốn gì chứ? Làm như chúa công của ngươi bị mù?"
Thanh Nhi nhắm mắt lại, bất lực buông tay áo xuống, chột dạ nhìn Hạ Hầu Nghi trên con thuyền ở đằng kia, ảo não bỏ chạy xuống khoang thuyền.
Dù không có người chèo, nhưng cánh buồm vẫn có thể lợi dụng gió để giúp thuyền đi về hướng Hạ Hầu Nghi.
Khoảng cách giữa hai con thuyên càng ngày càng gân hơn.
Hạ Hầu Nghi điềm tĩnh.
Tô Tiểu Tiểu, Vệ Đình, Tô Huyên và Bách Lý Thần đều không có chút hoảng loạn.
Thanh Nhi thò đầu lên lối đi và lặng lẽ nhìn hai bên.
"Mấy người này điên không sợ sao? Trong tình huống này sao không mau dừng thuyên lại? Dê vào miệng cọp al"
"Cầm lái! Đi về hướng đông, hướng đông có ít thuyền chiến nhất và dễ thoát thân nhất!"
"Rốt cuộc đang làm gì vậy? Ngây đến bất động vậy, bị điểm huyệt rồi à, hay sợ đến ngốc rồi?"
Thanh Nhi hận mình không thể tự lao tới cầm lái để lái con thuyền rồi đi!
Đột nhiên, Vệ Đình ngạo mạn nói: "Hạ Hầu Nghi, ngày chết của ngươi đã đến, giao long tinh ra, bó tay chịu trói, để ngươi chết toàn thây!"
Thanh Nhi run cả người , suýt chút nữa rơi xuống bậc thang!
Ngươi có ổn không đó ?
Hiện tại chúng ta đang bị bao vây!
Lấy đâu ra tự tin mà kiêu ngạo thế?
Không sợ chúa công ra lệnh ném chúng ta xuống biển cho cá ăn sao?
"Thanh Nhi, ngươi đang làm gì vậy?”
Công chúa Huệ An dụi dụi mắt bước ra khỏi gian phòng.
Thanh Nhi cúi đầu nói với nàng ta: "Sao ngươi lại đi ra ngoài? Trở vô năm đi, lát nữa có đánh nhau nhớ tìm một cái tủ để trốn!"
Công chúa Huệ An ngơ ngác hỏi: "Vẫn chưa đánh xong hả?"
Thanh Nhi tuyệt vọng nói: "Bị thủy quân của chúa công bao vây rồi, lần này thực sự số kiếp khó tránh. Sớm biết như thế, ta sẽ không nên bị nha đầu đó mê hoặc ..." Công chúa Huệ An ngáp một cái, xoay người trở về phòng.
Thanh Nhi vẻ mặt bối rối: 'Cứ vậy mà bỏ đi sao? Ngươi không lo lắng sao? Không đi khuyên nhủ gì sao?"
Công chúa Huệ An suy nghĩ một lúc: "Ờ, cần phải khuyên nhủ."
Nàng ta leo lên nói với mấy người: "Tô Huyên, tiểu tuỳ tùng, Đình ca ca, ra tay mạnh một chút."
Thanh Nhi: ”...'
Hai chiếc thuyền lớn chỉ cách nhau trăm bước, các thuyền chiến xung quanh dần dần bao vây lại với nhau, mỗi người trên thuyền chiến đều kéo sẵn chiếc nỏ lớn, đồng loạt ngắm vào chiếc thuyền lớn của nhóm người Tô Tiểu Tiểu.
Chỉ chờ Hạ Hầu Nghi ra lệnh, những mũi tên của chiếc nỏ này dày hơn cây giáo sẽ bắn con thuyền lớn của bọn họ biến thành cái rây!
Vệ Đình tiếp tục nói: "Này, Lão họ Hạ Hầu! Ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi lại không giao long tinh ra, bọn ta sẽ tới lấy đầu ngươi!
Tướng lĩnh bên cạnh Hạ Hầu Nghi nói: "Sắp chết đến nơi mà còn dám nói khoác mà không biết ngượng, bắn tên!"
Vừa dứt lời, một mũi tên nỏ mang theo ánh sáng lạnh lẽo như chớp lao nhanh về phía Vệ Đình.
Vệ Đình ôm Tô Tiểu Tiểu xoay người né tránh.
Một mũi tên nỏ vừa nhanh vừa nặng bắn qua Tô Huyên.
Sắc mặt của Thanh Nhi tái nhợt, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
Những mũi tên nỏ bắn xuyên thủng mạn thuyền ngay trước mặt nàng ta.
Nhìn mũi tên nỏ dày hơn cổ tay, chân Thanh Nhi trở nên yếu ớt.
Hạ Hầu Nghi chỉ vào Vệ Đình: "Giữ tên này làm con rối, những kẻ khác, giết."
Vệ Đình lập tức nói với Tô Tiểu Tiểu: "Nàng vào trước đi!"
“Ta... Ta không vào!"
Tô Tiểu Tiểu ý thức được Vệ Đình chỉ nàng vào trong là vào nơi nào, nàng quyết đoán cự tuyệt.
Vệ Đình chỉ hành lang trong khoang thuyền: "Từ bên đó đi vào, ta canh cửa vào, không cho người khác tới." Vệ Đình nhìn thấy phương thức nàng ra vào phòng thuốc...
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận