Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1066: Huyễn Nhi Cuồng Ma 1

Chương 1066: Huyễn Nhi Cuồng Ma 1Chương 1066: Huyễn Nhi Cuồng Ma 1
Phúc công công bẩm báo nói: "Nằm ở phòng cách vách, hôn mê vài ngày. Vệ đại nhân vốn có thương tích trong người, ngày ấy lại liêu chết hộ giá, liều chết vật lộn với Bạch Liên Giáo, lúc này, thương thế càng nghiêm trọng hơn."
Cảnh Tuyên Đế vốn còn có chút không tin, mà khi ông ta vào nhà thấy Vệ Đình chết ngất không tỉnh, đôi tay còn băng bó thành bánh chưng, bỗng nhiên cũng cảm thấy Vệ Đình là thật thảm.
Cảnh Tuyên Đế không đành lòng lại tìm Vệ Đình hưng sư vấn tội, lạnh lùng nói: "Người tới! Truyền ý chỉ trãẫm, tróc nã Quách Hoàn!"...
Tần Thương Lan vốn suy yếu, lại nói lâu như vậy, chờ đoàn người Cảnh Tuyên Đế rời đi, ông ấy đã ngủ một lân nữa.
Tô Thừa dò đầu dò não vào phòng.
Nghĩ đến tiếng phụ thân chưa gọi ra miệng kia, ông yên lặng đi vào trước giường, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Phụ thân."
Ông ngồi xuống, tiếng thoáng phóng lớn một chút: "Phu thân."
Ông quay đầu lại nhìn, xác định không ai lại đây, ông hơi e lệ mà ghé đầu vào bên cạnh người Tần Thương Lan.
"Phụ thân —"
Tần Thương Lan suy yếu cười, nâng tay đầy vết thương và tuổi già lên, nhẹ nhàng vỗ đầu của ông: "Nghe thấy được, nhi tử."
Bên kia, dân cư Tô Ly mất tích cuối cùng bị Tô Mạch mang về phủ.
Lần này khác ngày xưa, không phải bản thân hắn ta chuồn ra phủ đi lêu lổng, hắn là bị người Bạch Liên Giáo đuổi giết.
Đào thị gấp đến độ nuốt không trôi, không thể ngủ.
"Nương, tiểu ngũ đã trở lại."
Với giọng nói trâm ổn của Tô Mạch, Tô Ly hình dung chật vật xuất hiện ở trước mắt Đào thị.
Đào thị nức nở nhào qua ôm lấy tiểu nhi tử của mình: "Hu hu... Con đi đâu... Con làm nương lo lắng muốn chết... Nương còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại con... Con có bị thương hay không 一"
Tô Ly lớn như vậy, không biết chạy ra bao nhiêu lân, mỗi lần bị bắt ve phủ đều là một trận đánh, nương hắn ta không chiều hắn ta.
Khó được nương hắn ta biểu lộ chân tình, Tô Ly cũng kích động hỏng rồi, duỗi tay đi ôm nương hắn ta: "Nương 一"
Đào thị đẩy hắn ta ra trong một giây, dùng khăn lau khô nước mắt, khó chịu nói: "Được rồi, đi rửa mặt, con thật thối."
Tô Ly:
Đừng nhìn cả ngày Tô Ly không nghiêm chỉnh, nhưng ở lão hầu gia, dữ dội cầu sinh dưới trọng quyền của Tô Uyên và mấy ca ca không dễ?
Một thân bản lĩnh chạy trốn luyện ra lô hỏa thuần thanh, thậm chí với ngày ấy đi cứu lục hoàng tử, rõ ràng hắn ta đều trúng mai phục của Bạch Liên Giáo, chạy trốn lòng bàn chân lại như bôi dầu.
Bạch Liên Giáo đuổi giết hắn ta ba ngày ba đêm, vài lần suýt nữa bắt lấy, lại tất cả đều khiến hắn ta chạy thoát.
Bạch Liên Giáo tỏ vẻ chưa từng bắt người nào khó như vậy.
Đương nhiên, người luôn có một ngày hao hết tinh lực, cao thủ Bạch Liên Giáo có thể một ngày đổi một đợt, chân hắn ta lại không cách nào một ngày đổi một đôi.
Ngay ở lúc bị Bạch Liên Giáo bao vây, Tô Mạch xuất hiện.
Tô Mạch lấy thực lực của bản thân, giết bảy tên cao thủ Bạch Liên Giáo, trong đó bốn gã đều là ảnh vệ.
Cũng đúng là kia một khắc, Tô Ly mới chân chính ý thức được đại ca nhà mình có bao nhiêu đáng sợ.
Không phải võ công... Mà là bộ dáng khi đại ca giết người, như hai người khác với ngày thường ôn lương kính cẩn.
Vẻ mặt của đại ca rất bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt của đại ca...
Không phải thù hận, cũng không phải tức giận...
Cụ thể là cái gì Tô Ly khó có thể hình dung, tóm lại lúc ấy hắn ta cực kỳ sợ hãi.
Sợ đại ca sẽ đi tới, nhẹ nhàng vặn gãy cổ hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận