Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 371: Tự Lập Hộ Riêng 3

Chương 371: Tự Lập Hộ Riêng 3Chương 371: Tự Lập Hộ Riêng 3
Nàng ấy cúi đầu xuống nhìn một chút, sắc mặt hơi chút thay đổi.
Nàng ấy vậy mà lại mặc một chiếc áo choàng của nam tử!
Nàng ấy lập tức "soạt" một cái cởi áo choàng ra rôi ném nó xuống đất!
Là đồ của tên nam nhân thối nào không biết!...
Tô Tiểu Tiểu cũng trở về Đông phòng.
Dáng vẻ của Vệ Đình lúc này là dáng vẻ khi vừa mới ngủ dậy, hắn ngồi trên ghế, y phục ngay ngắn chỉnh tề, trên đầu còn mang phát quan bằng ngọc mà Tô Tiểu Tiểu đã tặng hắn.
Ngọc này cũng không phải là ngọc thật, chẳng qua cũng chỉ là đá mà thôi, nhưng khi được mang lên đầu của nam nhân này thì lại giống y như mỹ ngọc chân chính vậy.
Người ta vẫn thường nói "người đẹp vì lụa", nhưng sao đến lượt hắn đây thì lại trái ngược thế này?
Mới sáng sớm mà nhan sắc đã bùng nổ, ai nhìn thì sẽ biết.
Tô Tiểu Tiểu cực kỳ thoải mái mà nhìn cho đã mắt thì thôi, tiếp đó nàng đi vào phòng, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chàng vẫn ngủ rất ngon nhỉ"
Vệ Đình cười ha hả đáp: "Không phải là nàng bảo ta ở nhà trông hài tử sao?"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Người là chàng phái đi có phải không?”
"Cái gì?" Vệ Đình giả bộ như nghe không hiểu.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu sáng lấp lánh: "Người cứu Ngọc Nương ấy, có phải là chàng có cái kiểu... kiểu hộ vệ ẩn mình trong bóng tối? Chính là giống như..."
"Giống cái gì?" Vệ Đình hỏi.
Giống như bốn tay thủ hạ ứng với bốn màu sắc dưới quyền của Cảnh Dịch, xuất quỷ nhập thần, cứ gọi là sẽ có mặt.
Tô Tiểu Tiểu suy ngẫm một hồi, vẫn là không thể vạch trân được lai lịch của Cảnh Dịch, nhưng may là Cảnh Dịch đã cứu nàng, cũng là người bằng hữu danh xứng với thực của nàng, còn người này chỉ là tướng công có tiếng mà không có miếng của nàng mà thôi!
"Ta nghe không hiểu." Vệ Đình nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Tiểu Tiểu hừ mũi một tiếng, đáp trả: "Không thừa nhận thì thôi!"
Có một số chuyện không cần phải có chứng cứ, Tô Tiểu Tiểu lại không ngốc, tám chín phần mười chính là hắn!
Nàng bất thình lình cúi người xuống, nhanh chóng hôn lên gò má hắn một cái.
"Thưởng cho chàng đó!" Ngón tay Vệ Đình hơi siết lại: "Nàng..."
Hắn làm mặt lạnh, dáng vẻ thẹn quá hóa giận mà quay đầu lại: "Tô..."
"Phù... phù...'
Lúc này Tô Tiểu Tiểu vất vả cả một đêm đã nằm nhoài lên giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sắc mặt Vệ Đình lạnh như băng, hắn đứng dậy, nhìn ve phía con tiểu khổng tước mập mạp nào đó đã ba lần bốn lượt mạo phạm mình kia, ngón tay thon dài như ngọc của hắn kéo nhẹ một cái, kéo chăn lên đắp cho nàng.
So với Tiểu Tô gia yên tĩnh tường hòa, lão Tô gia có thể nói là nổ tung nồi.
Ai cũng không ngờ sự tình lại diễn biến thành cái dạng này, bọn họ rõ ràng đã lên kế hoạch tốt, nhưng mà đến tot cùng là bước nào sai chứ?
Tại sao lại làm hỏng trước mặt người dân?
Nếu không có Tô Nhị Lang nhạy bén, ôm trách nhiệm lên đầu mình cùng Tô Xán, chỉ sợ thanh danh của lão Tô gia lập tức sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Tô lão gia tử sắc mặt xanh mét ngồi ở nhà chính.
Tô Xán và Tô Nhị Lang sắc mặt người này so với người kia khó coi hơn.
Tô Xán buồn bực nói: "Ta cũng không hiểu nổi, phụ thân, người không phải đã đưa Ngọc Nương đi rồi sao? Sao nàng ta còn quay lại đây?"
Đây cũng là chuyện Tô lão gia tử nghĩ ra trăm lý do vẫn không có lý giải được, lão ta tận mắt nhìn thấy Tô Đại Lang cõng người đến bến đò.
Nơi đó cách thôn ít nhất một hai mươi dặm, dựa vào chút khí lực Tô Ngọc Nương vừa sinh con, đi tới trời tối còn không biết có thể trở về hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận