Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 842: Chân Tướng Năm Đó 2

Chương 842: Chân Tướng Năm Đó 2Chương 842: Chân Tướng Năm Đó 2
Tô Tiểu Tiểu đi sang phòng bên cạnh.
Một phụ nhân lớn hơn Bạch Hi Hòa hai tuổi đang cho thiếu niên trên giường uống thuốc.
Phụ nhân chính là Yên Chi mà Bạch Hòa nhắc đến.
Bà ấy lớn hơn đệ đệ của Bạch Hi Hòa ba tuổi, khóe mắt có dấu vết năm tháng.
"Ta là đại phu." Tô Tiểu Tiểu nói: "Phu nhân để ta tới xem một chút."
Tay Yên Chi run lên, thuốc thang rơi ra.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Yên Chi.
Yên Chi cúi đầu sợ hãi.
Thiếu niên nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng trách mẹ ta!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta còn chưa nói gì."
Thiếu niên nghẹn họng, xấu hổ cúi đầu.
Nửa khắc đồng hồ sau, Tô Tiểu Tiểu ra khỏi phòng bên, Bạch Hi Hòa nói: "Yên Chi không muốn đi, động tay động chân trong thuốc của con trai bà ấy, khiến bệnh của hắn cứ dai dang mãi.'
Dừng một chút, nàng nói: "Cháu của ngài biết, Yên Chi không biết hắn biết."
Yên Chi không nỡ từ bỏ cuộc sống yên ổn ở kinh thành, không muốn sống với một tên tội phạm lưu đày.
Thiếu niên đành im lặng chịu đựng nương lần lượt hạ độc mình.
Đây là chuyện nhà của Bạch Hi Hòa, Bạch Hi Hòa xử lý thế nào, không phải mình và Vệ Đình có thể can thiệp.
Từ đầu đến cuối Vệ Đình không nói một câu, như một gốc cây đại thụ che trời lặng lẽ bảo vệ một con khổng tước mập mạp nào đó.
Trong sân, bằng vào đủ chiêu mặt dày mày dạn, vừa ôm vừa gặm vừa đâm mắt, cộng thêm mấy động tác ăn vạ vô lại, Tô Thừa rốt cục thành công quật ngã Tất Võ, tay chân khóa chặt đối phương.
Tất Võ không phản kháng.
Đương nhiên, đối phương rất có thể là lười phản kháng.
Thích làm gì thì làm, ông ấy mệt rồi, không chơi với ngươi nữa.
"Con gái
Tô Thừa có ý thức trách nhiệm của một người cha, thấy con gái mũm mĩm xuất hiện, ông lập tức thả Tất Võ ra, kết thúc trận luận bàn khó coi này. "Khám xong chưa?" Ông hỏi.
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng: "Cháu của bà ấy không có gì đáng ngại, uống mấy viên thuốc là khỏi hẳn."
Tô Thừa gãi đầu: 'Ồ, vậy bà ấy không sao chứ? Ta thấy hồi nãy bà ấy hình như rất đau lòng."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không sao. Chúng ta về đi, cha."
"ừ"
Người một nhà trở vê ngõ Lê Hoa.
Trong nhà hết đèn dầu, Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu ra ngoài mua.
Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Bạch Hi Hòa tới cửa.
Người mở cửa là Tô Thừa.
Tô Thừa hỏi: "Bạch phu nhân, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
"Ta...
"À, ngươi tới bốc thuốc cho cháu hả?"
"Ta...
Bạch Hi Hòa há miệng, bỗng nhiên che bụng, đau đến độ ngã xuống đất.
“Bạch phu nhân! Bạch phu nhân...
Tô Thừa nhìn Bạch Hi Hòa đau đến độ khép mình lại, nhất thời chân tay luống cuống.
Nhưng sực nhớ bà ấy là bệnh nhân của con gái, ông bèn đỡ người vào.
"Trong nhà hết dầu đèn rồi, tối quá, ngươi ngồi đợi một lát, con gái và con rể ta đang đi mua."
"Ta không sao." Bạch Hi yếu ớt nói.
Tô Thừa nói ngay: "Không sao cái gì? Ngươi đau như vậy... ngươi bị thương à?”
Bạch Hi Hòa thều thào: "Không phải bị thương..."
"Vậy ngươi... Tô Thừa hỏi được một nửa, nhất thời như ngộ ra điều gì, hắng giọng, xoay người đi vào bếp.
Trong bếp nhen lên ánh lửa, chiếu sáng không gian chật hẹp.
Bạch Hi Hòa lơ đãng thoáng nhìn nam nhân đang bận rộn trong bếp, chậm rãi cụp mắt xuống.
Đêm rất tối, gió đêm dịu dàng.
Ước chừng hai khắc sau, Tô Thừa bưng một chén trà gừng đường đỏ nóng hổi lên cho bà ấy, bên trong còn bỏ mấy hạt đậu phộng và táo đỏ.
Bạch Hi Hòa bị đau bụng kinh nghiêm trọng, ở trong cung cũng uống nước đường đỏ, nhưng không ai bỏ nhiều thứ như vậy. Không phải không bo nổi, căn bản là không muốn bỏ. "Là bài thuốc của Tô đại phu ư?" Bà ấy hỏi. Tô Thừa nhìn nước đường trong tay bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận