Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2644: Gap Ha Hau Nghi 2

Chuong 2644: Gap Ha Hau Nghi 2Chuong 2644: Gap Ha Hau Nghi 2
Trong phong khach.
Tô Tiểu Tiểu nói rõ ý đồ đến đây của mình cho thành chủ biết: "Hôm qua cha ta ra tay không có nặng nhẹ, hôm nay ta đặc biệt xin bà bà đến đây để xem thương thế của ngài, cũng mong ngài đừng để chuyện hôm qua ở trong lòng. Cha ta ông ấy... Cũng cho rằng đại ca bị tổn thương vì bất công."
Lời này khéo léo đến mức khiến cho Hạ Hầu Khanh không thể nào tức giận được.
Hạ Hầu Khanh nhìn Tô Tiểu Tiểu, vừa nhìn về phía Vệ Đình ở bên cạnh: "Cha ngươi và cung chủ... Được rồi."
Đoan Mộc Vân có phải nhi tử của Vân Sương hay không đều tốt, Vân Sương đồng ý thì nên coi hắn như vậy.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục: "Sau đó, trên đường ta đụng trúng vị tiền bối này, nghe bà bà nói hắn là trưởng lão của phủ thành chủ, ta lập tức đề nghị đưa hắn qua."
Cho dù Hạ Hầu Khanh thông minh đến đâu cũng không thể nào đoán được Cừu lão cô độc trước sau như một lại có quan hệ với Bách Hoa Cung.
Nhưng quan hệ Cừu lão khiêu chiến Nhiếp gia lúc trước, lại thua chuyện của Quỷ bà bà, Hạ Hầu Khanh rất cảm kích.
Nhưng người trong giang hồ khó tránh khỏi có ân thù, chỉ cần ra tay không nặng thì tất nhiên sẽ không để ý quá mức.
Niếp bà bà hỏi: "Xin hỏi thành chủ bị thương ở chỗ nào? Lão thân cũng có thể chữa trị tốt cho thành chủ."
Hạ Hầu Khanh không thể mất mặt nói mình bị đánh ở mặt được?
Ông ta nói: 'Không sau đâu, sớm đã ổn rồi."
Tô Tiểu Tiểu có chút ủy khuất nói: "Thành chủ, cứ để cho bà bà xem một chút, khó khăn lắm ta mới mời bà bà rời núi được, không thể để cho bà bà đi một chặng dài vô ích như vậy được."
Nhưng Hạ Hầu Khanh thật sự không thể bày ra bộ dáng chật vật của mình trước mọi người được.
Thành chủ cũng có sĩ diện.
"Ta thật sự không ngại." Thành chủ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cừu trưởng lão, lần này gọi ngươi quay về đảo Thiên Sơn là muốn mời ngươi chữa bệnh cho nhị thúc ta, thuốc lần trước gần như có hiệu quả không lớn, ngươi xem một chút có phải lại phải thay đơn thuốc mới hay không?”
Cừu lão luôn ở lại đảo không chịu quay về, Liễu hộ pháp đi bắt mấy lần đều bị đối phương chạy mất. Ha Hầu Khanh biết rất rõ tính tình của Cừu lão, tức giận cũng không có cách nào.
Cừu lão nói: "Ừm."
Tô Tiểu Tiểu nói kịp lúc: "Thành chủ, nếu như bà bà đã đến, không bằng để bà ấy cùng đi nhìn một lần đi!"
Nhiếp bà bà dịu dàng nói: "Y thuật của ta nông cạn, không thể nào chữa trị được bệnh của Nhị thái gia!"
Trong chuyện này có chuyện gì đó.
Lúc trước sau khi Hạ Hầu Nghi phát bệnh, thành chủ sai người cầu y khắp nói, tất nhiên cũng đã tìm đến Nhiếp bà bà.
Ai ngờ Nhiếp bà bà cũng bó tay với bệnh của Hạ Hầu Nghi, ngược lại là Cừu lão tạm thời trì hoãn được bệnh của Hạ Hầu Nghi.
Tô Tiểu Tiểu khuyên nhủ: "Bà bà, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước, ngày ngày đêm khổ tâm nghiên cứu y thuật, có rất nhiều bệnh từng không chữa được, bây giờ người đều có thể trị, bà bà đừng tự coi thường chính mình.”
Hạ Hầu Khanh cũng nói: 'Ta tin y thuật của bà bà, bà bà, mời!"
Nhiếp bà bà bất đắc dĩ đứng dậy.
Tô tiểu Tiểu dựng ngón cái lên với bà ấy.
Diễn hay!
Nhiếp bà bà: Lão thân thật sự không muốn đi!
Một nhóm người đi vào sân nhỏ của Hạ Hầu Nghi.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình là vãn bối, hai người đi theo sau.
Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: "Ngươi có cảm thấy thành chủ đối xử rất tốt với thúc thúc này hay không?”
Vệ Đình suy nghĩ, nói: Du sao cũng là thúc thúc ruột.”
Bọn họ đã hiểu được rất nhiêu điều khó hiểu từ cung chủ nương và Cừu lão, thành chủ tiền nhiệm vì bệnh mà mất sớm, để lại vợ con kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận