Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 502: Cha Con Gap Nhau 1

Chuong 502: Cha Con Gap Nhau 1Chuong 502: Cha Con Gap Nhau 1
Ông ấy âm thầm đưa tay lên đặt vào con dao găm trên lưng, từng bước nhỏ đi đến chỗ cái cây đang lay động.
Nếu mà Tô Tiểu Tiểu ở đây nhất định có thể nhận ra, vào lúc sáng nay lúc nàng và Đại Hổ cùng nhau đi dắt ngựa, đó chính là cái cây bị một người đàn ông cầm đàn chính vào sáng nay cô ấy và Đại Hổ chăm ngựa con bị một người đàn ông ôm đàn cổ nôn vào.
Mà âm thanh trên cây không phải đến từ người nào khác, đó chính là Đại Hổ.
Sáng nay cậu bé đã đi dắt ngựa rồi, lát nữa không muốn đi dắt cùng các anh em lân nữa nên cậu bé âm thâm chạy đi.
Cậu bé cảm thấy rất hiếu kỳ với âm thanh phát ra từ trong căn nhà này, vừa hay cậu bé mới học được cách trèo cây.
Tần Thương Lan nhìn cành lá lung lay trên đỉnh đầu, lạnh lùng hu một tiếng: "Lén la lén lút! Kẻ xấu phương nào, nộp mạng ra đây!"
Thân hình ông ấy vô cùng cao to lực lưỡng, mặc dù đã có tuổi nhưng thân hình ông vẫn mạnh mẽ cường tráng như cây thông.
Người bình thường nhảy lên chưa chắc đã tới nhưng ông ấy giơ tay lên đã bị đẩy ra hai bên.
Tiếp theo, ông ấy nhìn thấy một chiếc bánh nếp.
Khuôn mặt tròn, đôi mắt to đen nhánh như quả nho, lông mày bộc lộ khí chất anh dũng, trên chóp mũi lấm tấm giọt mồ hôi do trèo cây, miệng hơi cong lên.
Gần đây do mới mọc răng nên thường xuyên chảy nước dãi.
Đại Hổ bị bắt rồi, ôm chặt lấy cành cây, ngơ ngác nhìn ông ấy, giống như một con vật nhỏ ăn tạp tròn xoe.
Tần Thương Lan sững sờ một lát.
Buông tay ra.
Bangl
Canh cây bị ông ấy ấn xuống, Đại Hổ bị bật ra ngoài.
Ánh mắt Tần Thương Lan kiên định, bay người lên, ôm chặt đầu đang bay lên không trung, cuộn tròn lại thành một với Đại Hổ.
Đứa trẻ này, cũng may nhanh trí!
Tần Thương Lan ôm chặt Đại Hổ từ từ đáp xuống đất.
Điều khiến Tần Thương Lan ngạc nhiên là nhóc con trong lòng không những không bị dọa sợ phát khóc, ngược lại khuôn mặt vô cùng phấn kích.
Giống như đang nói: Lại một lân nữa! Lại một lần nữal Tần Thương Lan bỗng nhiên bật cười: "Gan cũng khá to đó."
Tuổi vẫn chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ lại có thể trèo lên cái cây cao như thế này.
"Nhà ngươi ở đâu?" Tan Thương Lan hỏi.
Đại Hổ không trả lời ông ấy ngay lập tức, mà lại chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Trời ơi.
Cao quá.
Tần Thương Lan lại nói: "Nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về."
Tần Thương Lan trông rất hung dữ, nghiêm túc kiểu mà khiến trẻ con nhìn sẽ bị dọa sợ phát khóc.
Đại Hổ thật thà chỉ vào nhà mình.
Tần Thương Lan cau mày: "Ngươi không biết nói sao?"
Đại Hổ nháy mắt.
Tần Thương Lan không có duyên với trẻ con, trẻ con gặp ông ấy, bị dọa đến nỗi sợ không dám nói chuyện.
Ông ấy cũng không cố hỏi thêm.
Ông ấy cúi người định đặt Đại Hổ xuống đất.
Đôi chân bé xíu Đại Hổ co lại, nhất định không muốn đứng xuống.
Tần Thương Lan bất lực, chỉ có thể bế Đại Hổ lên một lần nữa.
Kỳ lạ thật, đứa trẻ này bị dọa đến mức rồi hay sao vậy? Hiếm có đứa trẻ nào dám bảo ông ấy bế.
Lại nói Tô Thừa dẫn trẻ con đi dắt ngựa, về nhà mới phát hiện thiếu một đứa, làm anh ta sợ hãi lông toàn thân dựng hết lên!
Trải nghiệm ba người họ chọn trốn vào trong núi, Tô Thừa đến tận ngày hôm nay nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Tô Nhị Cẩu lại đi ra ngoài mua đồ ăn, không có ai trông nhà, anh ta không thể nào để Nhị Hổ và Tiểu Hổ ở nhà một mình đi tìm được.
Trong lúc anh ta vò đầu bứt tai, một người cao to lực lưỡng, một ông cụ râu tóc bạc trắng bế Đại Hổ đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận