Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 280: Nguoc Tra 2

Chuong 280: Nguoc Tra 2Chuong 280: Nguoc Tra 2
Hắn chỉ thấy hắn là nam nhân, Tô Nha Béo dù có thế nào cũng không đánh lại hắn.
Chỉ cân hắn gạo nấu thành cơm, Tô Nha Béo dám rêu rao ra bên ngoài sao?
Dù có thật sự rêu rao ra ngoài, cùng lắm thì hắn khẳng định là nàng câu dẫn hắn.
Nàng béo như vậy, thanh danh lại kém, ai lại thật sự tin lời nàng?
Cùng lắm thì bị bà mẹ Trịnh Lan Tú kia mắng vài câu, cũng không mất đi miếng thịt nào!
Nghĩ tới đây, lá gan Phùng Quải Tử lại càng lớn hơn. Hắn dang tay ra lao về phía Tô Nha Béo!
Hắn định ôm Tô Nha Béo vào lòng. Nếu Tô Nha Béo né tránh, hắn ôm lại là được.
Không ngờ Tô Nha Béo trực tiếp nâng chân lên, dùng một chân đá hắn nằm bepl
Phùng Quải Tử bị đạp ngã sõng soài!
Phải biết rằng đây chính là tuyết, mà tuyết thì rất mêm, nhưng hắn vẫn bị đá bay!
Mẹ nó, sức lực phải lớn tới mức nào!
Phùng Quải Tử bị đá bay mà hoài nghi nhân sinh.
Khó trách hắn lại ngạc nhiên như vậy, người bình thường khi bị quấy rối thường sợ tới mức không dám nhúc nhích, có khi còn bị dọa thét chói tai.
Còn không thì là chạy trốn.
Ai lại giống như Tô Nha Béo dơ chân đạp một cái!
Đối phó với loại người đáng khinh này, Tô Tiểu Tiểu trước giờ chưa từng nương tay.
Cô tiến lên, lần nữa dơ chân đạp vào sau lưng Phùng Quải Tử một cú.
Phùng Quải Tử lần nữa bị đá bay!
Hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng mình đều bị lệch vị trí. Hắn bị đạp văng vào cây đại thụ phía sau, khớp xương vang lên tiếng rắc giòn tang.
Cũng không biết là khúc xương nào bị gay rồi...
Phùng Quải Tử đau tới mức trong lòng thâm chửi mẹ nó!
Tô Tiểu Tiểu chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Những món hàng như Phùng Quải Tử, nàng lười nói, trực tiếp nâng chân lên.
Phùng Quải Tử sợ, hắn thật sự sợ rồi!
"Nha Béo! Xin hạ thủ lưu tình! Ta sai rồi! Ta không bao giờ dám cản đường ngươi nữa! Ngươi buông tha ta đi!"
"Chặn đường?" Tô Tiểu Tiểu ha hả nói,'Ban nãy ngươi chỉ muốn chặn đường ta sao?"
"Ta... Phùng Quải Tử đã kinh hồn bạt vía, một thân lạnh toát: "Ta... ta còn muốn giúp ngươi gánh ít đồ... Ai nha -"
Không thành thật.
Tô Tiểu Tiểu lại đạp hắn một cú.
Phùng Quải Tử đã mất đi nửa cái mạng.
Hắn gào rú một trận!
Đáng tiếc, nơi này là trong rừng sâu, không ai nghe thấy tiếng hắn la.
Phùng Quải Tử trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất khóc: "Nha Béo! Không đúng! Đại Nha... Đại Nha tha mạng!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đại Nha cũng đáng để ngươi kêu?"
Phùng Quải Tử vội sửa lại: "Tô Tô Tô Tô... Tô cô nương! Tô nữ hiệp! Ta sai rồi! Ta không nên động tay động chân với ngươi! Ta không dám nữa! Ngươi... ngươi tha cho ta đi...
Hắn khóc cực kì chật vật, nước mắt nước mũi lẫn lộn.
Tô Tiểu Tiểu sợ ghê tởm, lười đạp thêm, trực tiếp đi qua mặt hắn.
Phùng Quải Tử lúc này đã chết tâm, không dám có bất kì suy nghĩ không an phận gì với Tô Nha Béo nữa.
Ác bá nhà họ Tô, đúng là danh bất hư truyền!
Tô Tiểu Tiểu chưa đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại.
Phùng Quải Tử vừa muốn đứng dậy, thấy tư thế này của nàng sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống!
Tô Tiểu Tiểu xoay người.
"Đừng đánh nữa! Nữ hiệp! Ta thật sự, thật sự biết sai rồi -"
Cam miệng!"
Tô Tiểu Tiểu quát chói tail
Phùng Quải Tử nghẹn lại, âm thanh gắt gao kẹt ở cổ họng.
Tô Tiểu Tiểu nín thở, lắng nghe động tĩnh ở phía xa, sắc mặt ngày càng thêm nghiêm trọng.
Phùng Quải Tử cũng đã nhận ra nàng có gì không đúng, không phải nhắm vào hắn, mà là 一
"Trong rừng có gì đó..." Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm, trừng mắt liếc nhìn Phùng Quải Tử một cái. Tiếng kêu la của tên này đã thu hút thứ không nên trêu chọc lại.
Tô Tiểu Tiểu cất bước bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận