Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2976: Khải Hoàn Hồi Triều 1

Chương 2976: Khải Hoàn Hồi Triều 1Chương 2976: Khải Hoàn Hồi Triều 1
Nhưng Tô Mạch thích rèn luyện ở doanh trại hơn, Tiêu Trọng Hoa liền phong làm Phụ quốc tướng quân.
Còn về Tô Huyên, Lão hầu gia và Tiêu Trọng Hoa đã bàn bạc, không cần tuyên bố công lao của cậu ra ngoài, để cậu chuyên tâm học hành.
Do đó, các quan văn võ không biết Tô Huyên cũng đã đến Thiên Sơn đảo.
Tiêu Trọng Hoa nghĩ đến việc sắp gả muội muội cho tiểu tử này, không khen ngợi cậu đôi câu thì làm sao được?
Lão hầu gia viện cớ tuổi cao, để nhi tử Tô Uyên thừa kế tước vị Trấn Bắc hầu, Tô Mạch thuận lý thành chương trở thành thế tử.
Ngoài ra, Tiêu Trọng Hoa còn truy phong Vệ Tam Lang, Vệ Tứ Lang và Vệ Ngũ Lang làm tướng quân tam phẩm.
Những nữ quyến nhà Vệ đều được phong làm phu nhân.
Tiêu Trọng Hoa phong thưởng cho nhà Tô là chuyện nằm trong dự đoán, dù sao từ trước đến nay nhà Tô và nhà Tần đều là người ủng hộ Cảnh Tuyên đế, nhưng nhà Vệ từng là tâm phúc của Nam Dương vương, Tiêu Trọng Hoa trọng dụng nhà Vệ như vậy, quả thực khiến không ít người kinh ngạc.
Sau khi tan triêu, Thái tử bị một số lão thần vây quanh.
"Thái tử, xin hỏi đây là ý của điện hạ, hay là ý của bệ hạ?"
Vương Các lão hỏi.
Tiêu Trọng Hoa đáp: "Vừa là ý của phụ hoàng, cũng là ý của cô."
Vương Các lão và hai vị Các lão khác trao đổi ánh mắt.
Dương Các lão hỏi: "Thái tử, có thể để chúng thần vào diện kiến bệ hạ không?”
Tiêu Trọng Hoa không hề khiêm nhường: "Phụ hoàng long thể không khỏe, không được quấy rây, các vị Các lão có gì cứ nói với cô. Hay là các vị Các lão cho rằng cô thay phụ hoàng giám quốc là trái với tổ chế, không đủ tư cách để chỉ huy bách quan?”
Dương Các lão vội vàng chắp tay: "Thân không dám!"
"Thái tử, thần xin nói thẳng, nhà Vệ công cao lấn chủ..."
Ánh mắt Tiêu Trọng Hoa lạnh đi đôi phần, không đợi đối phương nói hết, đã ngắt lời:
"Vạn Các lão, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không được nói bừa, nhà Vệ trung can nghĩa đảm, vì giang sơn Đại Chu chúng ta mà hi sinh tính mạng, các vị Các lão có thể vô lo vô nghĩ ở kinh thành, hưởng vinh hoa phú quý, cũng nhờ vào tấm lòng trung nghĩa của nhà Vệ. Sao vậy? Muốn qua cầu rồi rút ván sao?"
Vạn Các lão bị phản bác đến mức câm nín.
Tiêu Trọng Hoa nghiêm nghị nhìn mấy người: "Nhớ kĩ ta không giết trung thần!"
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ba vị Các lão sợ hết hồn.
Cảnh Tuyên đế trước kia còn nghe lời khuyên, nhưng Thái tử này lại hoàn toàn không giống phụ hoàng hắn.
Việc phong thưởng đã hoàn tất, nhưng chuyện nhà Vệ vẫn chưa kết thúc.
Họ không phải là người thích khoe khoang, được phong thưởng hay không, Vệ Tư và nhi tử tẩu tử đều không quan tâm.
Điều họ thực sự quan tâm là một chuyện khác.
Thân phận của ba đứa trẻ.
Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ không thể trốn tránh mãi được, chúng phải sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời.
Nhưng dù sao chúng cũng là huyết mạch của Nam Dương vương, cho nên nhà Vệ đã chuẩn bị tinh thân cho trường hợp xấu nhất.
"Cứ nói thẳng đi, chấp nhận thì chấp nhận, không chấp nhận thì phản, đây là ý của Lão Tần”
Trong phòng riêng của Phi Tiên lâu, Lão hâu gia nghiêm trọng nói với Vệ Tư. riêng của Phi Tiên lâu, lão hầu gia nghiêm túc nói với Vệ Tư.
Hắn và Tần Thương Lan vẫn luôn giữ liên lạc bằng thư từ, tình hình của bọn trẻ, hắn cũng kịp thời dùng bồ câu đưa thư báo cho Tần Thương Lan.
Tình hình phương Bắc đã ổn định, Tần Thương Lan không trở về kinh thành vì đang chờ tin tức từ kinh thành.
Nếu phải phản, hắn sẽ lập tức dẫn quân giết về kinh thành.
Hắn Tần Thương Lan cả đời vì nước vì dân, hắn không thẹn với trời đất, không thẹn với triêu đình, nhưng triều đình cũng không được phụ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận