Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2331: Ra Tay 2

Chuong 2331: Ra Tay 2Chuong 2331: Ra Tay 2
Mặc dù là lời nói thật, nhưng thấy hắn ta bị đả kích như thế, mấy huynh đệ vẫn quyết định bỏ đá xuống giếng một chút!
"Tiểu Lục, đệ chỉ có võ công là kém thôi sao? Vận may của đệ cũng rất kém."
"Mặc dù ta sẽ không mất dấu, nhưng ta phải đuổi đến để cứu đệ chứ-"
"Lục ca, đừng tự trách nữa, dù sao tự trách cũng vô dụng, lần sau huynh vẫn sẽ mất dấu."
Vệ Lục Lang đập bàn: ... II
Rốt cuộc có phải huynh đệ hay không?!
Nói đùa thì nói đùa, thật ra trong lòng mấy người bọn họ hiểu rõ, võ công của Vệ Lục Lang tuyệt đối không kém.
Có thể cắt đuôi hắn ta, võ công chắc chắn cao cường hơn mấy tên thích khách hành thích Lăng Vân lân trước
Vệ Thanh nói: "Vậy thì chú ý đến Tiêu Thuấn Dương."
Lần này sẽ không mất dấu nữa.
Trừ khi Tiêu Thuấn Dương từ chối qua lại với thế lực ngầm.
Phủ Duệ vương.
Lời nói của hắc y nhân vang vọng bên tai Tiêu Thuấn Dương.
Nhưng Tiêu Thuấn Dương không để ý đến.
Tiêu Thuấn Dương quả thật muốn có hoàng vị, nhưng hắn ta khinh thường việc trở thành con rối trong tay người khác.
Nhị hoàng tử phi đi tới cửa, hỏi thị vệ gác cửa: "Điện hạ vẫn còn đang uống rượu bên trong sao?"
Thị vệ khó xử gật gật đầu: "Bệ hạ bị bệnh, đả kích đối với điện hạ rất lớn."
Đương nhiên, còn mất đi thân phận vương gia và vị trí thái tử.
Đây đều là những trở ngại không vượt qua được trong lòng nhị điện hạ.
Chỉ là những lời này, thị vệ không dám trắng trợn nói ra.
Nhị hoàng tử phi nghiêm mặt đối diện với cửa phòng nói: "Điện hạ, là ta."
Tiêu Thuấn Dương từ tốn nói: "Ta không muốn gặp nàng, nàng đi đi."
Nhị hoàng tử phi châm chọc nói: "Không muốn gặp ta, vậy đi gặp người mà bản thân chàng muốn gặp, thuận tiện cũng để bà ấy nhìn xem, Duệ vương của ngày xưa bây giờ đã ra nông nỗi gì rồi!" Tiêu Thuấn Dương siết chặt tay, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn ta chật vật co quắp trên mặt đất, men rượu mãnh liệt khiến những suy nghĩ trong đầu hắn ta không dừng lại được.
Một cái nhíu mày, một nụ cười của bà ấy, không ngừng thoáng hiện trong đầu hắn.
Cuối cùng, dưới sự thôi thúc của men rượu, hắn ra lẻn vào Chiêu Dương Điện ở hậu cung.
Bạch Hi Hòa vừa đọc xong lá thư tiểu quận chúa Tây Tấn gửi đến cho bà ấy.
Phần cuối của lá thư theo thường lệ hỏi bà ấy có muốn làm tiểu di của cô bé hay không.
Thư là Vũ Văn Tịch gửi ra, phía dưới có câu trả lời bá khí của Vũ Văn Tịch: Không được!
Bạch Hi Hòa trải giấy tuyên ra, ranh mãnh viết: "Được đó, ta làm tiểu di của con, thế nhưng mẹ con không đồng ý, di di rất sợ hãi, hu hu hu."
Ba chữ đăng sau là học theo Tiểu Tiểu.
Mỗi lần bà ấy viết như thế, Vũ Văn Tịch đều sẽ cáu kỉnh xù lông.
Viết thư xong, Bạch Hi Hòa bắt đầu may vá.
Là làm cho Vệ Tiểu Bảo.
Đã làm mấy bộ rồi, nhưng bà ấy cảm thấy vẫn chưa đủ, tốt nhất là làm thêm một đôi giày đầu hổ nhỏ nữa.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn đi đến.
Tiểu Doãn Tử phát hiện đầu tiên, còn chưa mở miệng, đã bị điểm huyệt.
Tiêu Thuấn Dương đóng cửa phòng lại, trở tay gài chốt cửa.
Bạch Hi Hòa nghe thấy tiếng đóng cửa, còn tưởng là Tiểu Doãn Tử.
Bà ấy không ngẩng đầu lên, thêu tã lót nhỏ phân phó: "Tiểu Doãn Tử, hơi bức bối, mở cửa ra."
Tiểu Doãn Tử sốt ruột gần chết.
Nhưng hắn ta bị điểm huyệt, chỉ có thể chuyển động tròng mắt.
Tiêu Thuấn Dương đi thẳng đến trước mặt Bạch Hi Hòa, si ngốc nhìn bà ấy.
Bạch Hi Hòa ngửi thấy mùi rượu gay mũi nồng nặc, lông mày tuyệt mỹ nhăn lại, nhẹ giọng thở dài: "Sao hôm nay ngươi lại uống rượu vậy? Không phải nói rượu tổn hại sức khỏe sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận