Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2848: Sư Hồ Quyết Đoán 1

Chương 2848: Sư Hồ Quyết Đoán 1Chương 2848: Sư Hồ Quyết Đoán 1
Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại vào phòng thuốc, kéo kho hàng của Vệ Tiểu Bảo ra, một cánh tay vàng rực rỡ nằm trên đống vàng bạc châu báu.
Tô Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi: "Nói với ngươi bao nhiêu lần, không được lấy cánh tay của Lục bá bá ngươi!"
Vệ Tiểu Bảo chớp mắt mấy cái, tay nhỏ bé ôm lấy mặt Tô Tiểu Tiểu: "Ô oa ô oal"
Giống như đang nói: Tiểu bảo yêu người!
"Trở lại sẽ phạt ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu ôm Vệ Tiểu Bảo, cầm cánh tay vàng đi vào phòng Vệ Lục Lang, mặt không đổi sắc nói: "A, Lục ca, quên không nói cho ngươi, ta lấy cánh tay ngươi đi tu sửa. Vừa rồi không phải là ngươi lừa Tiểu Bảo ngủ sao? Lúc ta đến ôm con bé thì thấy ngươi đang ngủ nên không đánh thức ngươi."
Vệ Lục Lang cầm lấy cánh tay vàng: "Ồ, tháng này ngươi tu sửa mấy lần, có phải nó rất nhanh sẽ hỏng không?”
Mỗi lần đều lấy cớ giống nhau, chỉ là Vệ Lục Lang thần kinh thô lại chiêu Tô Tiểu Tiểu mới không cảm thấy hành động của Tô Tiểu Tiểu đáng nghi.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc lắc đầu: "Không có không có! Nó rất tốt! Sau này cũng không cần phải tu sửa! Ta cam đoan với ngươi!"
Nàng ấn cái đầu nhỏ của Vệ Tiểu Bảo đang nhìn đông nhìn tây xuống, khuôn mặt nhỏ nhìn vào Vệ Lục Lang: “Cam đoan."
Vệ Tiểu Bảo hai mắt nhìn trời: "Ô oa-"
Lúc này, người bên Lăng Vân tới: "Nhị thiếu phu nhân, người kia tỉnh."...
Hạ Hầu Khanh là bị tỉnh lại trong một mùi kỳ lạ.
Vừa mở mắt, đối diện là một... mặt ngựa đen sì!
Không sai, chính là mặt ngựa.
Ông ta khiếp sợi
Tứ Hổ cũng bị ông ta dọa sợi
Một người một ngựa hoảng sợ cứng lại.
Lúc Tô Tiểu Tiểu đi tới nhìn thấy cảnh tượng một người một ngựa đều bị dọa đến dạng thẳng chân.
Nàng cổ quái ậm ừ một tiếng, xoa đầu võ về Tứ Hổ. Tứ Hổ tủi thân dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Hắn doạ ngươi phải không?”
Tứ Hổ gật đầu.
Tứ Hổ dũng cảm nhưng Tứ Hổ cũng chỉ là một cục cưng ba tuổi mà thôi!
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn vỗ về nó: "Được rồi được rồi, biết là ngươi đã đưa người trở về, hắn còn doạ ngươi, rất không ngoan."
Từ khoảnh khắc Hạ Hầu Khanh nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, đáy lòng dâng lên một trận bối rối.
Nhưng nghe Tô Tiểu Tiểu nói ông ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Theo bản năng ông ta muốn che mặt lại phát hiện đầu mình bị quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra hai mắt, mũi và miệng.
Vết thương trên người ông ta cũng được xử lý qua, xiêm y cũng được thay đổi.
Ông ta bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Cuối cùng ông ta đã biết là không đúng chỗ nào.
Chỗ này căn bản không phải một gian phòng mà là một cái... chuông ngựal
Bản thân ở trong chuồng ngựa cả đêm, thảo nào vừa mở mắt đã nhìn thấy một con ngựa.
Dỗ Tứ Hổ xong, Tô Tiểu Tiểu đi đến trước mặt Hạ Hầu Khanh, ngồi xổm xuống nhìn vết thương của ông ta: "Chỗ này là Bách Hoa Cung, tối hôm qua là Tứ Hổ cứu ngươi, Tứ Hổ nhà ta rất tốt, nó vẫn luôn canh cho ngươi."
Tứ Hổ thò qua, ra sức thể hiện cảm giác tôn tại.
Hạ Hầu Khanh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Hầu Khanh mở miệng, lúc này lại chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Ồ, đúng là rất giống."
Thấy vẻ mặt Hạ Hầu Khanh khó hiểu nhìn mình, Tô Tiểu Tiểu giải thích nói: "Ngươi trúng độc mãn tính, về phần là độc dược gì thì tạm thời ta không biết rõ, ta cho ngươi dùng giải độc hoàn, tính mạng của ngươi không phải lo nhưng những di chứng thì tạm thời chưa hết được. Ta có một ca ca, từng giống với tình trạng của ngươi nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, không biết là phương thuốc thay đổi hay là trúng độc nhiều ít không giống nhau. Ngươi tạm thời ở Bách Hoa Cung đi, ở ngoài toàn bộ đều là thị vệ đang truy bắt ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận