Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2713: Tình Thương Của Phụ Thân Như Núi 2

Chương 2713: Tình Thương Của Phụ Thân Như Núi 2Chương 2713: Tình Thương Của Phụ Thân Như Núi 2
Phi Vân Cung.
Mọi người thương nghị xong từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Mạch nói: “Vệ Đình, ngươi ở lại, ta có lời nói với ngươi.”
Vệ Đình không cần nghĩ ngợi mà từ chối: “Nói cái gì ngày khác lại nói, đêm nay ta có việc.”
Tô Mạch hỏi: “Chuyện gì?”
Vệ Đình nhướng mày nói: "Việc không thể nói."
Tô Tiểu Tiểu đá hắn một chân ở dưới cái bàn.
Vệ Đình nói ở bên tai nàng: "Nàng đã đáp ứng ta, như thế nào? Muốn đổi ý?"
Tô Tiểu Tiểu hắng giọng nói: "Cam miệng!"
Tô Huyên ý vị thâm trường mà nhìn nàng.
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc mà đứng lên: "Canh giờ không còn sớm, ta về phòng trước, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Vệ Đình đi theo nàng đi ra ngoài.
Tô Mạch vẻ mặt mê mang hỏi đệ đệ: "Bọn họ làm sao vậy?"
Tô Huyên cười: "Đại ca, huynh tìm đại tẩu cho ta, sẽ biết bọn họ làm sao vậy."
Trở về phòng, Vệ Đình khép cửa phòng lại, ấn Tô Tiểu Tiểu ở trên ván cửa.
Trái tim Tô Tiểu Tiểu nhảy thình thịch, trên mặt lại không hiện ra, rất là bình tĩnh hỏi: "Làm cái gì?
Vệ Đình cười như không cười nói: "Mới vừa rồi có phải phu nhân hiểu sai ý hay không? Hay là nói phu nhân còn sốt ruột hơn ta?"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ta hiểu sai ý cái gì?"
Vệ Đình cười nói: "Bà bà nói, phải hai tháng có thể cùng phòng, ta cho rằng phu nhân là muốn thực hiện hứa hẹn trước tiên."
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu chợt lóe.
Thì ra gia hỏa này không phải ý tứ này sao?
Vây hắn còn nói như vậy —
"Chàng cố ý!"
Tô Tiểu Tiểu lườm hắn.
Vệ Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Trước nói vì sao nàng đá ta?"
Tô Tiểu Tiểu: "Ta không cẩn thận đá." Vệ Đình híp mắt: "Xác định không phải muốn thực hiện hứa hẹn trước tiên?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Chàng thật sự muốn cũng có thể trước!"
AI sợ ai?
Vệ Đình: ”...
Nghĩ đến trạng huống thân thể của nàng, rốt cuộc Vệ Đình nhịn xuống, chỉ hôn nàng, muốn một chút lợi tức ít ỏi.
Hôm sau, Vệ Tư bắt đầu chuẩn bị ra biển.
Lăng Vân đứng ở ngoài Phi Vân Cung, nhìn Vệ Tư mang theo Vệ Đình, Vệ Lục Lang và Tô Mạch cải tạo hòm xiểng chuyên dụng trên biển, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Tô Tiểu Tiểu đi đến bên người hắn ta: "Phụ thân nói, cho dù không biết phương hướng cụ thể cũng không sao, ông tìm hướng đông trước, tìm không thấy lại hướng bắc, hướng nam, hướng tây, một năm không được thì hai năm, hai năm không được ba năm, năm năm.”
"Đáng giá sao?" Lăng Vân hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ở trong lòng cha, sớm xem ngươi trở thành nhi tử của ông ấy, cho nên không có đáng giá hay không, chỉ cần còn sống, làm phụ thân đều sẽ nghĩa vô phản cố."
Lăng Vân xoay người rời đi.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Phủ thành chủ."
Tô Tiểu Tiểu vừa lòng vỗ tay: "Thu phục."
Hạnh Nhi ôm Vệ Tiểu Bảo đi tới: "Tiểu thư, thiếu cung chủ có thể hỏi ra tòa đảo kia ở đâu sao? Vạn nhất thành chủ cũng không biết làm sao bây giờ?"
Tô Tiểu Tiểu chắc chắn nói: "Hạ Hầu Khanh nhất định biết."
Lăng Vân ngồi trên xe ngựa đi phủ thành chủ.
Tô Tiểu Tiểu cũng ngồi lên.
Lăng Vân nhìn nàng một cái.
Tô Tiểu Tiểu làm như có thật nói: "Nương bảo ta bảo vệ ngươi."
Có vết xe đổ hôm qua, thị vệ phủ thành chủ không dám ngăn cản xe ngựa của Lăng Vân, cung kính cho đi.
Hai người đi tẩm điện Hạ Hầu Khanh, khiến người ngoài ý muốn chính là, Như phu nhân cùng tiểu công tử cũng ở đây.
Lăng Vân gặp được ba người trong viện.
Hạ Hầu Khanh vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lăng Vân, vẻ mặt không khỏi cứng lại, đưa tiểu nhi tử trong lòng cho Như phu nhân: "Ngươi trước mang Thần Nhi trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận