Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2298: Su Diu Dang Cua A Huyen. 2

Chuong 2298: Su Diu Dang Cua A Huyen. 2Chuong 2298: Su Diu Dang Cua A Huyen. 2
Lão nhân nói: "Đó là không loại hạ thành công, nếu thực sự hạ tâm dẫn thành công sẽ không giải được."
Tô Tiểu Tiểu không thể tin nhìn ông ta: "Ngài làm được mà không giải được sao?"
Đôi mắt nhỏ kia dường như đang nói, không phải chứ không phải chứ, không thể như vậy được chứ?
Lão nhân kiên định nói: "Đã nói rồi, ta không biết."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra chiếc kính Vạn Hoa, vẻ mặt khoe khoang nói: "Pháp bảo của Quan Âm Bồ Tát, ba nghìn tiểu thế giới, đều ở trong pháp bảo."
Lão nhan:
*
Buổi sáng bọn họ xuất phát, tới cánh rừng của Bạch Liên giáo đã gần chiều, mất rất nhiêu thời gian để tìm người, lúc này sắc trời đã sẩm tối.
Thật cũng không phải Tô Tiểu Tiểu cố ý kéo dài thời gian, mà bởi ban đêm đi lại ở trong rừng Bạch Liên giáo là một chuyện hết sức nguy hiểm.
Không bằng đợi đến lúc trời đã sáng lại hành động.
Cảnh Dịch dẫn theo Tô Nhị Cẩu đi săn thú.
Tô Nhị Cau có tỷ tỷ thương, có Cảnh Dịch che chở, còn có chơi với tiểu Te Tể.
Quan trọng nhất là tứ biểu ca cũng tìm được rồi.
Một ngày này của thằng nhóc có thể nói vô cùng vui vẻ.
Cảnh Dịch dạy thằng nhóc săn bắn.
"Biết bắn tên không?" Cảnh Dịch hỏi.
Tô Nhị Cẩu thành thực trả lời: "Chỉ biết một chút, không lợi hại bằng tỷ của ta."
Cảnh Dịch nói: "Khắp thiên hạ cũng không có mấy người lợi hại như tỷ của đệ."
"Hì hì.'
Tỷ tỷ được khen, Tô Nhị Cau cũng được thơm lây.
Hai người nấp sau bụi cỏ rậm rạp.
Cảnh Dịch dùng ánh mắt ý bảo có thỏ hoang ở đối diện, nhỏ giọng nói: "Thấy con thỏ kia không?”
Tô Nhị Cau gật đầu, thấy.
Cảnh Dịch nói: "Nhắm về chỗ phía trước nó nửa thước."
Tô Nhị Cẩu khó hiểu: "Không phải nên nhắm vào nó sao?" Cảnh Dịch nói: "Nó sẽ chạy, mũi tên của đệ không nhanh như vậy."
Giọng nói của hai người khẽ khàng, đến dây thanh quản cũng chưa rung động.
Tô Nhị Cẩu nghe theo hắn ta, bất ngờ bắn một mũi tên ra.
Thỏ hoang quả nhiên thông minh, nghe được âm thanh xẹt qua không khí lập tức nhảy vê phía trước một bước.
Vút!
Mũi tên bắn trúng nó rồi.
Tô Nhị Cẩu hưng phấn đứng lên: "Oal Ta bắn trúng rồi Ta thật quá lợi hại!"
Tô Nhị Cẩu cảm nhận được niềm vui khi đi săn thú, lôi kéo Cảnh Dịch chạy khắp cánh rừng.
Ngay từ đầu gọi là tiểu Hầu gia, về sau trực tiếp gọi Cảnh Dịch ca ca.
Kim Điêu cũng đi đi săn, mang về mấy con chuột đồng và hai con gà rừng.
Tô Tiểu Tiểu chỉ để lại một con gà rừng, còn lại để cho Kim Điêu cùng Liệp Ưng chia nhau.
Buổi tối, Tô Tiểu Tiểu nướng thỏ hoang và gà rừng.
Có gia vị trong hiệu thuốc, rắc hương liệu với muối lên, lại phết thêm một lớp mật ong, chỉ cần ngửi hương vị thôi đã thấy ngon rồi.
Gấu đen bị mù bị mù và tiểu Tể Tể cũng đến ăn mật ong mà Tô Tiểu Tiểu lấy từ trong hiệu thuốc ra, vô cùng thỏa mãn.
Thủ lĩnh đặc vụ và Hoa Hoa ở sơn động dựng trong vách núi cao, không tiện săn thú.
Tô Tiểu Tiểu đặt con thỏ và gà rừng đã nướng xong vào trong cái rổ, còn tri kỷ thả một túi nước, để cho Ngũ Hổ và Kim Điêu mang xuống cho hai người.
Cơn gió dưới vách đá khiến Ngũ Hổ khó cất cánh.
Cũng may Kim Điêu có tài bay lượn ở trong bão táp, không sợ gió mạnh dưới vách đá.
Nó kéo đồ ăn, vác theo đại ca Ngũ Hổ của mình bay lên đỉnh núi.
Đang lúc tháng sáu, thời tiết nóng bức.
Nhưng ban đêm trên núi vẫn rất lạnh.
Trong động từng bị chim lớn làm tổ, để lại một chút cỏ khô.
Tô Huyên mang theo mồi lửa, xé xuống một mảnh vạt áo, đốt lên thành một đống lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận