Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 576: Doan Sung 2

Chuong 576: Doan Sung 2Chuong 576: Doan Sung 2
Được rồi, cũng gần như chỉnh tê rồi... quân của Tiểu Hổ bị mặc ngược.
Ba đứa nhỏ hùa nhau bắt nạt Tần Thương Lan, vì ông ấy mới đến lần đầu, nên chưa hiểu rõ sự tình, chúng đã lừa để ông ấy cho chúng ăn cơm.
Nhưng chỉ sau hai ngụm, ba đứa nhỏ đã hoảng sợ, xua tay bỏ chạy!
Người ta là dùng thìa để ăn cơm, còn Tần Thương Lan thì dùng bầu*...
*Dụng cụ múc nước được làm từ trái bầu
Sau khi Tô Nhị Cẩu thức dậy và nhận được ngựa, thằng nhóc kinh ngạc há hốc mồm: "Ông thật sự tặng nó cho cho cho... ta à?”
"Tất nhiên là cho ngươi rồi!" Tân Thương Lan mỉm cười và vỗ vào vai Tô Nhị Cẩu.
Võ xong, ông ấy liền lập tức trở nên hoảng loạn!
Lần trước ông ấy cũng vỗ Tần Vân như thế này, kết quả là khiến cho Tần Vân phải nằm trên giường đến mười ngày.
Ông ấy ước gì có thể chặt đứt bàn tay này của mình.
Có biết được là tay của mình nặng bao nhiêu không?
Cứ như thế mà vỗ vào thân tôn tử của mình, Nhị Cẩu có thể chịu được sao?
Đang lúc ông ấy đang phiên não, thì bỗng nhiên nhìn thấy Tô Nhị Cẩu 'oa' lên một tiếng và nhảy dựng lên!
"Ta có ngựa rồi! Ta có ngựa rồi! Ta có thể cưỡi ngựa rồi!"
Thằng nhóc cứ thế chạy loạn quanh sân mà không có bất kỳ dấu hiệu nội thương nào.
Đáy mắt Tần Thương Lan hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó là sự tự hào và hài lòng to lớn.
Đây mới đúng là huyết thống của ông ấy và Hoa Âm!
Thật là một kiệt tác!
"Đến đây! Ta sẽ dạy ngươi cách cưỡi ngựa!" Ông ấy nhất thời vui vẻ lại vỗ Tô Nhị Cau một cái.
Nhưng lần này có hơi phấn khích, khiến thằng nhóc bị đập ngã xuống sàn...
Tần Thương Lan biến sắc: "Nhị Cẩu!"
Tô Nhị Cẩu bị choáng váng tại chỗ hai giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Thằng nhóc lại không có việc gì.
Tô Nhị Cẩu có ngựa, Tô Thừa cũng có.
Phản ứng của ông ấy lại bình tĩnh hơn nhiều. "Trước kia ta làm áp tiêu, cũng đã từng cưỡi ngựa. Tất cả đều là chiên mã thượng đẳng, so với hai con ngựa của ông tốt hơn rất nhiều."
Vừa nói, ông ấy vừa bình tĩnh ngồi lên yên ngựa, hai tay nắm chặt dây cương: "Nhìn xem, con ngựa này của ông gầy quá, có thể chạy được bao xa... Uy..."
Con ngựa giương hai vó trước lên và lao vút đi trong ngõ!
Tô Thừa hét đến khi giọng nói bị biến dạng...
Tần Thương Lan dẫn theo nhi tử và tôn tử đi học cưỡi ngựa, ba Tiểu Đậu Đinh cũng ưỡn ngực cho biết chúng cũng là người có ngựal
Tần Thương Lan cười sảng khoái, đưa cả ba đứa nhỏ và mấy chú ngựa con của chúng theo cùng.
Buổi chiều, Tô Mạch tới thăm.
Chuyện nhập học của Tô Nhị Cẩu đã giải quyết xong, tháng sau sẽ bắt đầu nhập học. Hắn ta dự định sẽ đưa Tô Nhị Cẩu đi làm quen với môi trường trước một chút.
"Bọn họ đều ra đã ngoài học cưỡi ngựa rồi." Tô Tiểu Tiểu.
"Đi cùng với cô tổ phụ à?" Tô Mạch hỏi.
"Ừ.' Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tô Mạch thở dài.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Mạch mỉm cười bất đắc dĩ, nói: "Sáng nay, tổ phụ vừa bảo ta chọn mấy con ngựa hiền lành ngoan ngoãn đem qua. Ông ấy muốn sau khi khỏi bệnh sẽ dạy thúc phụ và biểu đệ cưỡi ngựa, không ngờ cô tổ phụ lại nhanh hơn một bước rồi."
"Nhân tiện, thúc phụ và biểu đệ vẫn chưa biết rõ lắm ve thân thế của mình phải không? Ngươi định khi nào mới nói cho họ biết?"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Đợi đến khi nào cha ta có thể tiếp nhận được đoạn ký ức đó rồi nói."
Việc nhận biết được mối quan hệ phụ tử với Tân Phương Lan, chắc chắn sẽ khơi dậy ký ức liên quan đến Tô Hoa Âm.
Cha nàng đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở rồi, nàng không muốn tăng thêm nỗi đau cho ông ấy nữa.
Nhắc đến chuyện này, Tô Mạch hơi nhíu mày: "Tên hung thủ đã sát hại cô tổ mẫu năm đó chắc chắn là Nguyễn Hương Liên. Nhưng hắn ta đã chết rồi, vậy ai là hung thủ đã hạ độc tổ phụ ta?"
"Tường Tử có một ả nhân tình ở phủ Hộ Quốc Công. Ta từng nghi ngờ Tần Triệt, nhưng sau khi ngẫm kỹ lại thì thấy không đúng lắm. Có lẽ lúc đó Tần Triệt còn không biết chúng ta đã mang Hộ Quốc Công thật sự trở về. Hắn ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ với Trấn Bắc Hầu, tổ phụ ta là chỗ dựa vững chắc của hắn ta, nên hắn ta sẽ không làm ra chuyện tự chặt đứt cánh tay phải của mình đâu."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Có lẽ những gì tên bán hàng rong kia nhìn thấy chỉ là những thứ mà người khác muốn hắn ta thấy."
Tô Mạch nhíu mày nói: "Y của ngươi là, nhân tình của Tường Tử vốn dĩ không phải người trong phủ Hộ Quốc Công. Hoặc một suy đoán to gan hơn nữa là hắn ta không có nhân tình!"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Người bán hàng đã tận mắt nhìn thấy Tường Tử nói chuyện với *phó phụ của phủ Hộ Quốc Công, đồng thời thấy họ bước vào phủ. Tuy nhiên, chi tiết vê cuộc nói chuyện giữa hai người họ chỉ là lời từ một phía của Tường Tử."
*vú nuôi đã già.
Ánh mắt Tô Mạch trở nên lạnh lùng: "Có người muốn giá họa cho phủ Hộ Quốc Công!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đây là suy đoán hợp lý nhất vào lúc này. Hai nhà Tần, Tô là không thể tách rời, nếu muốn giở trò ly gián thì người được lợi sẽ là ai2"
Tô Mạch suy nghĩ một lát: "Khó nói lắm, võ tướng, văn thần đều có thể hưởng được lợi ích từ chuyện đó."
Thế lực của hai nhà quá lớn, binh quyền là điều dễ dàng nhận thấy nhất, nhưng ngoài binh quyền ra, vẫn còn có các sản nghiệp dưới tên của hai nhà, cũng như mạng lưới quan hệ rộng lớn trong triêu đình.
Tô Tiểu Tiểu nói thêm: "Ngoài ra, cũng không nên loại trừ khả năng có kẻ trả thù."
Khi nhắc đến kẻ thù, điều đầu tiên mà Tô Mạch nghĩ đến... chính là Vệ gia.
Hắn ta liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu đang bận rộn sắp xếp và phân loại dược liệu, nuốt xuống hết những lời muốn nói.
Tin tức cần đưa đến đã nói xong, dường như không còn lý do gì khác để ở lại.
Tô Mạch dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Ngươi... có muốn đi xem qua thư viện của Nhị Cẩu không?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Được, ngươi chờ một lát, ta đem dược liệu đi cất đã."
Nàng cầm theo một sàn dược liệu đi ra hậu viện.
Tô Mạch thản nhiên nhìn thoáng qua, thấy trên bàn có một bát hạch đào không biết đã được ai đó bóc sẵn.
Từng hạt vừa lớn vừa nguyên vẹn.
Tô Mạch thu lại ánh mắt, không hề động đậy.
Hắn ta tiếp tục ngồi vững như núi.
Vô cùng bình tĩnh.
Nhanh chóng vươn tay ra. Đợi đến lúc Tô Tiểu Tiểu bước ra, nhìn thấy bát hạch đào trên bàn đã biến mất, nàng 6 lên một tiếng: "Ngươi có thấy bát hạch đào ở đây không?”
"Có hả?" Tô Mạch mặt không đổi sắc, nói: "Ta không thấy."
*xx**
Hai người bước lên xe ngựa.
Tô Mạch đặt hũ hạch đào ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Xa phu không thể rời mắt.
Nơi Tô Nhị Cẩu theo học là Quốc Tử Giám, muốn trở thành giám sinh của Quốc Tử Giám cũng không hề dễ dàng. Ở địa phương, chỉ có cử nhân mới có đủ tư cách được tiến cử, công tử xuất thân từ các gia đình thế gia ở kinh thành cũng không phải ai cũng có thể vào được.
Danh ngạch vô cùng ít ỏi.
"Nhị Cẩu vào bằng cách nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Mạch bình tĩnh nói: "Ta đã lấy hạn ngạch của Lão Ngũ chuyển qua cho nó."
Tô Uyên tổng cộng có năm nhi tử, Tô Tiểu Tiểu hiện đã gặp qua ba người - Trưởng tử Tô Mạch, thứ tử Tô Kỳ, và tam tử Tô Ngọc.
Lão Tứ và Lão Ngũ đã theo Tô lão phu nhân về quê thăm họ hàng, nghe nói phải đến tháng sau mới vê.
"Vậy Lão Ngũ phải làm sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Mạch: 'Lão Ngũ lớn tuổi hơn ngươi đó... `
Tô Mạch thản nhiên nói: "Hắn sẽ tự mình thi."
Nếu không đỗ thì hãy cút đi.
Đừng nghĩ rằng xuất thân từ một võ tướng thế gia thì không cần có học vấn. Sự cạnh tranh ở kinh thành rất khốc liệt. Hậu nhân của võ tướng học văn, hậu nhân của văn thần luyện võ, là chuyện thường tình.
Con cháu thế gia văn võ song toàn cũng không phải ít. Chương 577: Hẹn Ho 1
Tuy nhiên, mạnh nhất phải nói đến...
Ánh mắt Tô Mạch nhìn về phía Trạng Nguyên Lâu của Quốc Tử Giám: "Chính là ấu tử của Vệ gia.
*ấu tử: con út.
Bạn đầu nó không được gọi là Trạng Nguyên Lâu, mà chỉ là một thư các bình thường. Bởi vì ấu tử của Vệ gia thường xuyên ở trong đó đọc sách, nên sau khi hắn đỗ đạt Trạng Nguyên thì nơi đó mới được đổi tên thành Trạng Nguyên Lâu.
Con đường nơi hắn từng vào ở trước khi đi thi cũng được đổi tên thành Trạng Nguyên Nhai.
Mười bảy tuổi trở thành Trạng Nguyên, thì phải vẻ vang đến mức nào?
Mười tuổi đã vào cung để làm thư đồng, tài năng sáng dạ đã làm lu mờ hết tất cả các hoàng tử long tôn trong triêu. Mặc dù trước đây Vệ gia từng là thuộc hạ của Nam Dương Vương, Cảnh Tuyên Đế đối với Vệ gia vẫn còn có ác cảm, nhưng lại thực sự rất yêu quý Vệ Đình.
Trong mắt Cảnh Tuyên Đế, Vệ Đình không giống với những viên tướng dũng mãnh khác. Trên người hắn có khí phách và tài trí của một học giả, không hiếu chiến, chỉ thích đọc sách thánh hiên. Đây là một hạt giống tốt mà Cảnh Tuyên Đế có thể dốc lòng bồi dưỡng.
Không ngờ Vệ gia lại xảy ra biến cố, Vệ Đình vì cứu cha, huynh trưởng và tổ phụ mình mà đã kiên quyết mặc giáp lên chiến trường.
Chính lúc đó, Cảnh Tuyên Đế đã hết sức bất ngờ khi nhận ra rằng những năm qua mình đã đánh giá sai rồi.
Vệ gia làm gì có cái gọi là thư sinh yếu đuối chứ?
Ấu tử của Vệ Đình mới là người thâm tàn ẩn sâu nhất.
Kể từ đó, Cảnh Tuyên Đế đối với Vệ Đình đã có chút dè chừng.
Tô Mạch sâu xa nói: "Vệ gia đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người, ngươi cùng bọn họ có quan hệ, có lẽ không phải là chuyện tốt."
"Người nhà hắn đã được cứu về chưa?" Thứ Tô Tiểu Tiểu quan tâm lại là điều này.
Tô Mạch lắc đầu: "Khi nhận được tin tức thì đã muộn, cả nhà Vệ gia đều tử chiến. Vệ lão tướng quân đầu lìa khỏi xác, đầu của ông ta bị treo trên cổng thành hơn một tháng. Cho đến khi Vệ Đình chân đạp trên tuyết, trong tình thế hết sức nguy cấp, chiếm lại thành trì, mới đưa được thủ cấp đã sớm bị đông cứng của Vệ lão tướng quân xuống.
"Nghe nói là Vệ Đình đã tự tay khâu lại đầu của Vệ lão tướng quân."
Tuyết rơi dày đặc, một thiếu niên chỉ vừa bước qua tuổi mười tám đã một mình quỳ trong tuyết, từng đường kim mũi chỉ, khâu lại thi thể của tổ phụ.
Không ai biết, vào khoảnh khắc đó, trong lòng thiếu niên này đang trải qua bao nhiêu hận thù và đau đớn.
"Thi thể của cha và huynh trưởng hắn bị tổn hại nghiêm trọng, có phần... thậm chí không thể tìm thấy...
Từ đó về sau, ấu tử của Vệ gia đã trở thành một người khác.
Thế nhân chỉ biết đến hắn như một người kiêu ngạo, hống hách và ngỗ ngược, đến nỗi họ dần quên rằng hắn từng là quan trạng nguyên có tinh thân hăng hái, cưỡi ngựa diễu hành trên đường phố và nụ cười làm say đắm cả thiên hạ.
Tô Tiểu Tiểu im lặng.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Hắn ... có từng bị sa sút tinh thân không?”
"Không có." Trong đời Tô Mạch không ngưỡng mộ nhiều người, ấu tử Vệ gia cũng được tính là một trong số đó.
Người này có thể chết một cách anh dũng hoặc bị thương nặng thê thảm, nhưng sẽ không bao giờ mấy đi ý chí.
Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng muốn đường đường chính chính đứng cao, đứng xa, ở trên hàng ngàn người, ngẩng cao đầu mà hít thở.
Hắn đã từng thẳng thắng tuyên bố rằng... Hắn đau khổ thì cũng sẽ khiến cho mọi người buồn phiền.
Tô Mạch thở dài: "Ta nói với ngươi chuyện này không phải muốn chia sẻ quá khứ của Vệ Đình với ngươi, mà là hy vọng ngươi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng mối quan hệ của mình với Vệ Đình. Dù sao các ngươi là một đôi phu phụ giả mạo, mọi chuyện vẫn còn có thể vãn hồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận