Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1532: Cung Yen 3

Chuong 1532: Cung Yen 3Chuong 1532: Cung Yen 3
Thôi, dù sao buôn bán rượu cao lương cũng không làm nổi, thử xem cái khác cũng không sao, cùng lắm thì chính là bị phụ thân hắn ta đánh một trận, bị ca hắn cười nhạo một bữa.
Hắn ta làm bại gia tử nhiều năm như vậy, cũng không thiếu một hai lần này. ...
Tô Tiểu Tiểu cáo biệt Thẩm nhị gia sau đó trở vê khách điếm.
Dùng thuốc hạ sốt cho tiểu quận vương xong, nàng vào phòng thuốc đi lấy thuốc, lại ngoài ý muốn phát hiện một lọ thuốc mới—— thuốc pha nước uống protein miễn dịch.
Nói như vậy, thực phẩm chức năng phòng thuốc đều là công nghệ đen, đơn thuốc dược phẩm dược hiệu viễn siêu nào đó.
Han là cho tiểu quận vương.
Sớm không ra muộn không ra, một hai phải chờ bệnh đậu mùa của tiểu quận vương tốt mới ra, đây là sợ nàng trị không hết bệnh đậu mùa của tiểu quận vương, lãng phí bình thuốc này sao?
"V.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu khinh thường.
Dược phẩm tiếp viện ra xong, Tô Tiểu Tiểu lại lấy bút than ra, vẽ một bộ Ngũ Cầm Hí.
Chứng yếu ớt của tiểu quận vương là từ trong bụng mẹ mang đến, nhưng đều không phải là không thể cải thiện, so với hàng năm nhốt hắn ta ở trong phòng, Tô Tiểu Tiểu càng có khuynh hướng để hắn ta ra hoạt động nhiều hơn.
Nàng vẽ đã đến buổi tối.
Ba đứa nhỏ lộc cộc chạy lên, gọi nàng đi bá bá bên kia ăn cơm.
Nàng hơi mỉm cười: "Được, tới đây."...
Nguyệt hắc phong cao.
Phong Tiêu Nhiên ra Tây Đô, trở lại đình viện của mình.
Tái Hoa Đà trốn, không thấy tôn tử của ông ta, ngay cả tơ tằm Tuyết Vực Thiên và Tử Linh Chi cũng bị người đánh cắp.
Hắn ta tức đến hộc máu, quét tất cả trà cụ trên bàn xuống mặt đất.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa cốc, cốc, cốc, thong thả mà trầm trọng, ở trong bóng đêm nghe khiến người sởn tóc gáy.
"Ai tới, đi xem." Hắn ta không kiên nhẫn mà phân phó.
Nhưng mà trong viện không có bất kì động tĩnh gì.
"Điếc sao?" Hắn ta lạnh giọng hỏi. Vẫn không thấy động tĩnh, hắn ta kéo ra cửa phòng di ra ngoài, nhìn thấy thị vệ của mình lại ngã đầy đất.
Đây là xảy ra bao lâu? Hắn ta lại không hề phát hiện!
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Hắn ta do dự một chút, rút chủy thủ bên hông ra, cảnh giác mà đi lên trước, chậm rãi kéo cửa phòng ra. ...
Hôm sau, Tô Uyên tới khách điếm, mang đến tin tức thực tiễn Tây Tấn Đế mở tiệc vì bọn họ.
"Các ngươi cũng đi dự tiệc đi, lần trước Vệ Đình nửa đường đã đi rồi, lúc này nói cái gì cũng pải lộ cái mặt."
Đây là đương nhiên.
Tới Tây Đô, không yết kiến Tây Tấn Đế một chút hơi không thể nào nói nổi.
Hai người thay đổi y phục, cũng dẫn theo ba hài tử.
"Gia Cát Thanh cũng đi?" Tô Uyên hỏi.
Vệ Đình nói: "Nhị ca không một đường với chúng ta."
Tô Uyên gật đầu: "Cũng đúng, lúc cuối cùng, có thể tránh ngại thì tránh, đừng xảy ra bất kì đường rẽ gì, an ổn mà về Đại Chu."
Đoàn người ngồi trên xe ngựa đi hoàng cung.
Đây là một yến hội cuối cùng bọn họ ở Tây Đô, không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau sứ đoàn Đại Chu phải nhích người rời đi.
Ba đứa nhỏ cực kỳ hưng phấn, ở trên xe ngựa nhảy không ngừng.
"Thích Tây Đô sao?" Tô Tiểu Tiểu cười hỏi.
"Thích." Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời mà trả lời.
Bọn họ còn nhỏ, có một số việc có thể không hiểu lắm, lại cũng hiểu rõ ở Tây Đô, bọn họ có thể đi theo bất kì địa phương gì với nương.
Xe ngựa phủ hoàng nữ sớm chờ ở cửa cung, Vũ Văn Tịch và tiểu quận chúa tới sớm, đã đi vào, Mạc Tà ở cửa chờ bọn họ.
Tô Uyên dính ánh sáng của tiểu chất nữ nhi, ngồi trên xe ngựa vào cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận