Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 322: Bao Bao 1

Chuong 322: Bao Bao 1Chuong 322: Bao Bao 1
Vừa nói, nàng đi vê phía trước mấy bước thì phát hiện Cảnh Dịch không động đậy, nàng quay đầu lại.
"Ngớ ra làm gì, đi bôi thuốc!"
Mấy người kia nhìn sang Cảnh Dịch!
Tiểu Hầu gia sẽ không đi đâu, hắn ghét gặp đại phu nhất...
Cảnh Dịch ngoan ngoãn đi theo nàng lên lầu.
Mọi người: ”...'
Trả lại tiểu Hầu gia bá khí đây...
Tô Tiểu Tiểu luôn mang theo túi cấp cứu bên mình, ai mà ngờ lại có tác dụng chứ.
Nàng mở túi cấp cứu ra.
Cảnh Dịch không hiểu y thuật, gặp đại phu cũng không nhiều nên khi nhìn thấy mấy loại thuốc kỳ quái này, hắn chỉ cho rằng mình thiếu kiến thức thôi.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra nước muối sinh lí: "Y phục của ngươi... Cởi ra được không? Để lộ cánh tay ra.
Cảnh Dịch khẽ run lên, có chút gượng gạo nhìn sang.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nghĩ gì vậy? Ta là đại phu. Nếu ngươi không tiện cởi thì ta đành phải cắt tay áo của ngươi thôi."
Cảnh Dịch suy nghĩ một chút: "Ngươi cắt đi."
Tô Tiểu Tiểu: ... Bảo thủ vậy à?
Tô Tiểu Tiểu cắt thật.
Người ta không đau lòng y phục của mình thì nàng đau lòng cái gì.
Cảnh Dịch: "Cắt xong thì lát khâu lại cho ta."
Tô Tiểu Tiểu suýt chút nữa đâm cây kéo vào tay hắn luôn!
Tô Tiểu Tiểu rửa miệng vết thương cho hắn, da thịt cũng được rửa sạch, không còn cách nào khác, hắn vì đỡ lấy nàng mà cánh tay chạm xuống đất, cát bụt đã dính vào vết thương cả rồi.
Cảnh Dịch toát ra mồ hôi lạnh, đốt ngón tay trắng bệch, không nói một tiếng gì.
"Ngươi nhẫn nhịn giỏi thật."
Người có thể nhẫn nhịn vậy có Vệ Đình.
Tại sao khi nhìn thấy Cảnh Dịch, nàng luôn nghĩ đến Vệ Đình vậy nhỉ?
Hai người này có quan hệ thế nào chứ? Dáng dấp cũng không giống nhau mà... "Ta khâu lại cho ngươi một chút, thuốc tê hết roi nên chỉ có thể để vậy cho ngươi, sẽ đau một chút đó. Cũng may chỉ may hai mũi, sẽ mau lành thôi."
Cảnh Dịch gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu không cậy lớn, động tác dứt khoát.
Cảnh Dịch bình tĩnh nhìn nàng, còn chưa cảm nhận được đau đớn mà nàng đã cắt xong rồi.
"Tốt lắm, hết hở rồi." Tô Tiểu Tiểu đưa một viên kẹo cho Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch: "..."
Viên kẹo được bọc túi giấy, còn lưu lại hơi ấm đầu ngón tay của nàng.
Cảnh Dịch chán ghét việc bị người khác đối xử như tiểu hài tử.
"Không muốn sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Muốn." Cảnh Dịch nắm chặt kẹo.
"Không được để dính nước, không được dùng sức, giảm hoạt động cánh tay trái, ky cay...' Tô Tiểu Tiểu dặn dò một chút những điều cần lưu ý.
"Mấy ngày nữa tìm ngươi cắt chỉ?" Cảnh Dịch hỏi, hắn ta từng ở trong quân doanh nên vẫn biết mấy chuyện khâu vết thương này, đủ lâu thì phải tìm y quan cắt chỉ đi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không cần."
"À." Cảnh Dịch rủ mắt.
Tô Tiểu Tiểu: Sao ta lại thấy ngươi có chút thất vọng nhỉ?
Cảnh Dịch nắm lấy viên kẹo mà nàng cho, lấy ra một cái túi gấm rồi đưa đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi cũng không cần trả tiền khám bệnh."
Cảnh Dịch: ".......
Ô Mộc chờ trong hẻm.
Thanh Huyền thì không nói gì.
Ô Mộc cân nhắc nói: "Thanh Huyền, ngươi nói xem tiểu Hầu gia... Có phải không đề phòng nha đầu kia quá không? Ta nghe Bạch Trạch nói, ban đầu ngài ấy còn khuyên công tử phòng bị người ta, kết quả người dỡ hết phòng bị xuống lại là ngày ấy. Ngài ấy cứ vậy đi lên cùng người ta, cũng không biết nha đầu kia làm gì ngài ấy nữa."
Thanh Huyền trợn trắng mắt: "Nàng ấy làm gì được Tiểu hầu gia chứ?"
Ô Mộc cũng không nói được, nhưng lại cảm thấy lúc tiểu Hầu gia ở chung một chỗ với nha đầu kia là lúc dễ trúng chiêu nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận