Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 204: Chuyen Bien 2

Chuong 204: Chuyen Bien 2Chuong 204: Chuyen Bien 2
Nàng ấy đau đến chết đi sống lại, sắp mất luôn cả hài tử rồi.
Nhưng mà cho dù như thế, nàng ấy cũng tuyệt đối không để cho loại người như Tô Béo Nha đó chữa bệnh cho nàng ấy!
Lý Chính hồ đồ rồi, nàng ấy không hề hồ đồi!
Người của Tiểu Tô gia ngoại trừ ham ăn lười làm thì là đi lừa tiền khắp nơi, cả nhà không có lấy một người tốt!
Tô Béo Nha này là thấy không lừa được nữa, lại nghĩ đến lừa gạt nữa ư?
Tô Ngọc Nương nàng là người ngu xuẩn như vậy saol
Tô Béo Nha đỡ đẻ cho Tiểu Triệu thị, tám phần là mèo mù vớ được cá rán!
Tiểu Triệu đã từng sinh hai lần rồi, lần sinh thứ ba này nhắm mắt cũng có thể tự sinh được, còn cần phải dùng bà đỡ sao?
"Ây dô _—n
Phần bụng truyền đến một cơn đau quặn, Tô Ngọc Nương siết chặt đệm giường, dường như là ngất đi.
"Đừng nói gì nữa!" Phương thị canh giữ ở trước giường sốt ruột đến mức nước mắt ứa ra: "Ngươi không thể tiết kiệm một ít sức lực sao!"
Tô Ngọc Nương nhịn lại cơn đau bụng dữ dội, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói: "Ta... ta không quan tâm... ta không muốn Tô Béo Nha đến đây...
Tấm đệm bông phía dưới nàng ấy lại bị máu làm ướt đẫm, Phương thị vừa lau nước mắt, vừa đi vào phòng của mình tìm tấm đệm mới cho nàng ấy.
Tô Cẩm Nương thấp giọng mở miệng nói: "Tỷ, hay là... muội đến Tiểu Tô gia xem thử, nếu như Tô Béo Nha thực sự đang lừa dối, muội thăm dò vài câu có lẽ có thể hỏi thăm ra được."
Tô Ngọc Nương hung dữ trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: 'Muội dẹp ngay đi! Đừng tưởng rằng tỷ không biết muội đang có ý định gì!"
Sắc mặt Tô Cẩm Nương hơi hơi thay đổi, cúi đầu không lên tiếng nữa.
Ngoài gian phòng, Lý Chính có hơi xấu hổ.
Tô lão gia tử nói: "Ngươi quay về đi, ta đã bảo đại ca của Ngọc Nương đến Vinh Ân Đường ở trên trấn mời đại phu rồi."
Lý Chính kinh ngạc: "Vinh An Đường? Y quán ở trên trấn? Tiền khám bệnh ở chỗ đó không hề rẻ đâu!"
Đặc biệt là khám tại nhà, đắt hơn khám tại chỗ không biết bao nhiêu lần!
Tô lão gia tử nói: "Ngọc Nương không thiếu chút ngân lượng này." Lý Chính sững sờ.
Đúng vậy, sao hắn ta lại có thể quên chứ, Ngọc Nương được gả đến thôn giàu có nhất trong thập lý bát hương - thôn Thiển Thuỷ, tướng công là tôn tử ruột của Lý Chính thôn Thiển Thuỷ!
Tất nhiên điêu kiện không kém.
Nghĩ đến cái gì đó, Lý Chính lại nói: "Nhưng mà đầu năm mùng một, y quán chưa mở cửa, cho dù có ngân lượng, e là cũng không mời được đại phu đến đâu!"
Tô lão gia tử cảm thấy may mắn và vinh hạnh nói: "Tiểu cô tử của Ngọc Nương được gả lên trên trấn rồi, phu gia ở trên trấn cũng coi như là có máu mặt, có mấy đại phu còn nhận ra nữa."
Lý Chính không khỏi cảm khái, mệnh của Ngọc Nương thật tốt.
Tô lão gia tử đã nói đến mức độ này rồi, Lý Chính cũng không khuyên thêm nữa.
Mặc dù hắn ta tin tưởng Đại Nha, nhưng cũng không dám nói y thuật của Tô Đại Nha cao minh hơn các đại phu của Vinh Ân Đường nhiều.
Người của Lão Tô gia có thể mời đại phu của Vinh Ân Đường đến, tất nhiên là không thể nào nói nổi nữa rồi.
Lý Chính đứng dậy rời đi.
Tô lão gia tử bảo Tô Cẩm Nương lấy một hộp lá trà mà Ngọc Nương mang về đưa cho hắn ta.
Lý Chính từ chối không nhận.
Tô lão gia tử nói: 'Không thể để ngươi đi một chuyến vô ích được, trong lòng ngươi nhớ rõ Lão Tô gia bọn ta, ta hiểu rõ, cầm lấy đi, Ngọc Nương mang về không ít, trong nhà vẫn còn rất nhiều."
Vốn dĩ trong lòng Lý Chính vẫn hơi nghỉ ngờ, ví dụ như tại sao Ngọc Nương một mình ve nhà mẹ đẻ, tướng công nàng ấy đâu?
Lúc này lại có chút không hỏi ra khỏi miệng được.
Hắn ta cười nói: "Vậy ta từ chối thì bất kính rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận