Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1595: Dinh Ca Sung Nich 1

Chuong 1595: Dinh Ca Sung Nich 1Chuong 1595: Dinh Ca Sung Nich 1
Vệ Đình là mệnh quan triều đình, không có khả năng tùy tiện rời kinh, cũng không thể dùng trò cũ xuất gia làm hòa thượng.
Vệ Đình nói: "Ta có biện pháp của ta, nhị ca không cần lo lắng."
Vệ Đình suốt đêm tiến cung, yết kiến Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế bởi vì chuyện bị cự hôn, mấy ngày liên tiếp tâm tình khó chịu, người Vệ gia liên quan thân cận với Gia Cát Thanh cũng không vừa mắt.
Ông ta tức giận hỏi: "Đã trễ thế này là làm cái gì?"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, vi thần khẩn cầu tự mình rời kinh, đi Toái Bắc Quan trước."
Cảnh Tuyên Đế nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi đi Toái Bắc Quan làm cái gì?"
Tô Mạch và Tần Thương Lan đã đi biên quan, Vệ Đình cũng đi, không khỏi mà khiến người nghi ngờ có phải bọn họ âm thầm cấu kết muốn mưu phản hay không.
Vệ Đình ôm quyên hành lễ: "Thần muốn đi ám sát Hách Liên Nghiệp! Thân nguyện lập hạ quân lệnh, không trảm thủ cấp Hách Liên Nghiệp, tuyệt đối không trở về!"
Cảnh Tuyên Đế vẫn luôn ôm dã tâm lớn lao với Bắc Yến, mà Hách Liên Nghiệp tuyệt đối là chướng ngại vật lớn nhất trên đường dã tâm của ông ta.
Nghe đến đó, Cảnh Tuyên Đế nào có không động tâm?
Huống chi, Vệ Đình là lập hạ Quân Lệnh Trạng, nếu không làm được, trùng hợp ông ta có thể mượn cơ hội này trị Vệ Đình.
Đương nhiên, nếu Vệ Đình tiếp tục trung tâm với ông ta, ông ta có thể tạm thời giữ lại cái thóp này.
Trong nháy mắt, trong đầu Cảnh Tuyên Đế hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng đồng ý thỉnh mệnh của Vệ Đình.
Chuyện liên quan đến tính mạng của Vệ Thanh, ba huynh đệ quyết định lập tức xuất phát.
Tô Tiểu Tiểu chuẩn bị một ít dược phẩm khẩn cấp cho ba người, đặc biệt là túi cấp cứu của Quỷ Phố và Vệ Lục Lang, nghe nói Nam Cương nhiều độc trùng, nàng thả khoảng hai bình Tiểu Hoàng Hoàn giải độc.
Trước khi Quỷ Phố và Vệ Lục Lang xuất phát, Vệ Đình từ hoàng cung trở về, cũng tính xuất phát.
Tô Tiểu Tiểu đưa cho hắn một tay nải: "Y phục và thuốc cấp cứu."
"Cảm ơn." Vệ Đình cầm tay nải lại đây, cắm chủy thủ vào trong ủng ngắn, lại võ trang vài loại ám khí.
"Phụ thân." Ba đứa nhỏ lộc cộc đi đến, ngửa đầu nóng lòng nhìn hắn với tay nải hắn trong tay.
"Người và nương muốn đi đâu?" Đại Hổ hỏi.
Vệ Đình xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé nói: "Phụ thân đi ra ngoài mấy ngày, nương ở trong nhà."
Đại Hổ bình tĩnh nói: "A, vậy không có việc gì."
Vệ Đình: ”...
Ba đứa nhỏ nhìn thân phụ thân sắp xa nhà, vô cùng rối rắm mà nhíu mày lại, bất đắc dĩ cho hắn ba cái hôn nhẹ sắp chia tay.
Vệ Đình buồn cười, quay đầu lại nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Như đang hỏi, nàng thì sao?
Hai mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn trời, làm bộ ám chỉ gì cũng không nhìn thấy.
Vệ Đình thu hồi ánh mắt, cầm tay nải lên ra cửa.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng dáng hắn biến mất ở trong bóng đêm, một mảnh bông tuyết rơi xuống.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Kinh thành có tuyết rơi."
Nàng trở lại trong phòng, đột nhiên phát hiện không biết khi nào đầu giường có thêm một cái tay nải, cam lấy còn hơi nặng trĩu.
Nàng mở tay nải ra, lại phát hiện bên trong là hai chồng thư thật dày, chừng trăm lá, một nửa là viết cho công chúa Huệ An, một nửa kia là viết cho công chúa Tĩnh Ninh, tất cả đều là chữ viết của nàng.
Nàng vô cùng tin tưởng mình chưa từng viết, đêm qua nàng mệt muốn chết rồi, hôn mê cả ngày ở thuyên hoa, lúc hoàng hôn mới tỉnh lại, lúc sau lập tức trở về Vệ gia.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ lúc mình tỉnh lại, Vệ Đình là nằm ở bên người nàng như vậy, nàng cho rằng hắn giống mình cũng ngủ tới buổi chiều, chẳng lẽ trên đường hắn còn viết thư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận