Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 359: Chân Tướng 2

Chương 359: Chân Tướng 2Chương 359: Chân Tướng 2
Tô Bàn Nha này, còn không phải đang ham tiền tài của Tô Ngọc Nương al
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Tô Cẩm Nương, kiên nhẫn của ta có hạn."
Ánh mắt của Tô Cẩm Nương hơi lóe lên, nói: "Ta... Ta làm sao biết tỷ tỷ của ta đi đâu được? Không phải nàng mất tích ở nhà các ngươi hay sao?"
Tô Tiểu Tiểu không chút khách khí mà ném một cái tay nải xuống đất.
"Người đến nhà ta, chính là ngươi đúng không?”
Tay nải và đồ vật bên trong lăn long lóc đầy đất, Tô Cẩm Nương nhìn thấy hỗn độn ở trên mặt đất, sắc mặt thay đổi.
"Không hiểu ta đang nói cái gì đúng không? Đầu óc vô dụng như vậy, không bằng để ta đào ra nhìn xem bên trong có phải đang chứa rơm rạ hay không!"
Tô Tiểu Tiểu vừa dứt lời, một tay ấn đầu Tô Cẩm Nương ở trên bàn, tiện tay rút ra chủy thủ mà Vệ Đình đã đưa cho nàng, một luồng khí lạnh như băng hàn tràn ra trên cổ Tô Cẩm Nương.
Người khác muốn uy hiếp thì cắt ra hai đường, Tô Tiểu Tiểu lại trực tiếp cắt một đao xuống dưới!
Trong tình huống nguy cấp, Tô Cẩm Nương vận dụng bản năng sinh tôn, đột nhiên lệch đầu về hướng bên cạnh.
Chủy thủ dám vào gương mặt của nàng ra, cắm vào trên mặt bàn!
Má của nàng ta bị lưỡi dao rạch ra một đường rất nhỏ, máu tươi ấm nóng lập tức chảy ra. Tô Cẩm Nương sợ đến mức đại não trống rỗng!
Tô Tiểu Tiểu rút chủy thủ trên bàn ral
Tô Cẩm Nương kêu to thất thanh: "Ta thật sự không biết - ta không có lừa ngươi - không phải là ta đưa nàng ra ngoài - ta chỉ giấu tay nải ở trong nhà của ngươi mà thôi -"
Tô Tiểu Tiểu chém chủy thủ vào bên đầu của nàng tal
Hàn quang lấp lánh từ lưỡi dao phản chiếu lại dáng vẻ chật vật bất kham bây giờ của nàng 1a.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lại còn lạnh lẽo hơn cả chủy thủ ba phần: "Quả nhiên là do Lão Tô gia các người làm! Ngươi còn biết cái gì nữa?"
Tô Cẩm Nương bị dọa đến đỏ hai hốc mắt: "Gia gia ông ấy... chỉ nói ta đi thay xiêm y của đại tỷ, giấu tay nải của nàng... sau khi ta giấu xong quay trở về... thì đại tỷ đã không còn nữa... tất cả những gì ta nói đều là sự thật..."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, hỏi: "Lúc ngươi trở về, trong nhà còn có ai vắng mặt nữa?"
Tô Cẩm Nương ngập ngừng đáp: "Đại, đại ca." Tô Tiểu Tiểu cầm chủy thủ: "Chỉ có một mình hắn?”
Lông mày Tô Cẩm Nương giật giật: "Còn có, còn có gia gia! Gia gia cũng không ở nhà, đến hôm nay cũng chưa có vê."
Xem ra, Tô Lão gia tử và Tô Đại Lang và Tô Ngọc Nương đang ở chung một chỗ, hai người ở bên đó giấu Tô Ngọc Nương đi, bên kia, cha con Tiểu Tô gia Tô Xán cùng nhau trình diễn tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng.
Thật sự ghê tởm.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy chủy thủ, lưỡi dao lạnh như băng võ nhè nhẹ vào tơ máu trên gương mặt nàng ta.
"Tô Cẩm Nương, hôm nay nếu ngươi có nửa câu giấu diếm với ta, thì ta quay về sẽ cắt lưỡi của ngươi!"
Tô Cẩm Nương run lập cập!...
Ra khỏi Lão Tô gia, Tô Tiểu Tiểu nhìn mây đen che kín bau trời, bóng đêm đen nghìn nghịt giống như có thứ gì nặng nề đè lên cái thôn trang nghèo khó này.
Rốt cuộc Tô lão gia tử sẽ xử trí Tô Ngọc Nương như thế nào?...
Trong một cái lông chật hẹp, Tô Ngọc Nương từ từ tỉnh lại.
Tay chân nàng ấy bị trói, miệng cũng bị bịt lại.
"Ưm - ưm -"
Nàng ấy cố ý phát ra âm thanh, đồng thời dùng đầu đập vào rương mà không biết đau đớn.
"Mở cái rương ra."
Tô Ngọc Nương nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩn người ra.
Cái rương bị mở ra, trong phòng không có đèn, ngoài phòng còn có chút tuyết chưa tan phản xạ vào đây một chút tuyết quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận