Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 793: Kết Cục 1

Chương 793: Kết Cục 1Chương 793: Kết Cục 1
May mà Từ Khánh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ta.
Khi bàn tay to lớn túm lấy cánh tay lạnh lẽo của nàng ta, Từ Khánh khơi khựng lại, rồi vội vàng rút về.
Tần Yên Nhiên bị đả kích nặng nề, nàng ta mất hết tất cả cảm giác xung quanh. Tần Yên Nhiên nhìn thái y với ánh mắt cầu xin, như sắp phát điên: "Thái y... Ngươi nói đùa đúng không? Sao chân phụ thân ta lại bị tàn phế? Ông ấy chỉ trúng tên mà thôi... Phụ thân ta là người tập võ... Từ trước đến giờ cũng bị thương rất nhiều lần... Ta nhớ có lần... Ông ấy đi săn với tổ phụ... Sau đó ngã khỏi lưng ngựa... Cả cánh tay sưng vù..."
Nàng ta vừa nói, vừa khua tay múa chân.
"Chảy rất nhiều rất nhiều máu... Nhưng ông ấy vẫn khỏi hẳn... Thái y... Phụ thân ta sẽ không sao đâu... Đúng không?”
Thái y thở dài: "Xin lỗi, lão phu đã cố gắng hết sức."
Nói xong, ông ta đeo hòm thuốc, bất đắc dĩ rời đi.
Nước mắt của Tần Yên Nhiên rơi xuống đất.
Đệ đệ không rõ sống chết, phụ thân thì mới thua trận mất binh quyền, giờ một chân lại sắp tàn phế...
"Tại sao lại như vậy... Vì sao lại biến thành như thế này?"
Nàng ta vịn vào cây cột hành lang, che lại bật khóc.
Từ Khánh nhìn nàng ta.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới đưa cho nàng ta một chiếc khăn sạch sẽ.
Tần Yên Nhiên liếc nhìn chiếc khăn kia, rồi ngơ ngác nhìn hắn ta. Mất một lúc lâu, nàng ta mới ngẩn ngơ cầm chiếc khăn.
Nàng ta đang định lau nước mắt, bỗng nghe thấy Từ Khánh thản nhiên nói: "Nếu ta là tiểu thư, ta sẽ dọn ra khỏi phủ Hộ Quốc Công càng nhanh càng tốt."
Đôi mắt Tần Yên Nhiên rưng rưng, nhìn hắn ta đầy khó hiểu: "Tại sao?"
Từ Khánh nói: "Tự dọn ra vẫn đỡ mất mặt hơn bị đuổi đi."
Tần Yên Nhiên nhíu mày nói: "Ai định đuổi chúng ta đi?"
Từ Khánh thờ ơ nói: "Đại tiểu thư nghĩ sao?"
Tần Yên Nhiên ngẩn người.
Sau một lúc lâu, nàng ta nắm chặt tay: "Họ thật sự định đuổi tận giết tuyệt như vậy sao? Họ đã có địa vị, ngay cả binh quyền của chúng ta họ cũng đã cầm luôn... Vậy họ còn gì không vừa mắt?" Tu Khanh khong noitiep.
Tần Yên Nhiên nức nở: "Ta đi tìm tổ phụ!"
Từ Khánh nhắc nhở: "Tổ phụ Tần Phong của tiểu thư đã qua đời. Tần Thương Lan là đại bá của ngươi."
Trái tim Tần Yên Nhiên lại như vừa trúng một đòn mạnh.
Hóa ra một người tốt thật sự có thể khiến người khác nghiện như thuốc độc.
Tần Thương Lan yêu thương và chiều chuộng nàng ta, nên giờ nàng ta không thể chấp nhận khi tất cả hóa thành bọt nước.
Hôm nào nàng ta cũng cầu nguyện rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh giấc nàng ta vẫn thiên kim phủ Hộ Quốc Công, vẫn là báu vật trong tay Tần Thương Lan.
"Ta đã làm gì sai? Tại sao ông ấy lại bỏ rơi ta?"
Trong lòng Tần Yên Nhiên không thể chấp nhận chuyện này, nàng ta cảm thấy vô cùng ấm Ức.
Từ Khánh nói trúng tim đen nàng ta: "Từ đầu đến giờ, ông ấy chỉ yêu thương máu mủ của Tô Hoa Âm mà thôi."
Lồng ngực Tần Yên Nhiên như bị xé rách, khiến nàng ta cảm thấy đau muốn chất.
Nàng ta khóc nức nở: "Ta sẽ đi tìm tam điện hạ..."
Từ Khánh ngăn cản: "Chẳng lẽ tiểu thư chưa nhận ra, trong lòng tam điện hạ chỉ có nha đầu mập kia sao?"
Giọng nói Tần Yên Nhiên đột nhiên cao vút, nàng ta lạnh lùng lườm hắn ta: "Ngươi nói bậy!"
Vẻ mặt Từ Khánh không hề thay đổi: "Tam điện hạ quen biết nha đầu mập từ lúc ở Thanh Châu. Nàng chữa bệnh hiểm nghèo cho tam điện hạ, nên tam điện hạ biết ơn, dân động lòng với nàng."
Tần Yên Nhiên lắc đầu, kích động nói: "Không thể nào! Ngươi nói dối! Ngươi đang nói dối!"
Từ Khánh thong thả nói tiếp: "Lao gia cũng biết chuyện này, có điều ông ấy sợ tiểu thư đau lòng nên vẫn giấu không kể cho tiểu thư mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận