Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1304: Tỉnh Lão Thái Quân 3

Chương 1304: Tỉnh Lão Thái Quân 3Chương 1304: Tỉnh Lão Thái Quân 3
Đồng thời, hắn ta cũng có chút hối hận, vì sao người phát hiện ra không phải là hắn ta?
Hắn ta cau mày, đè nén suy nghĩ lộn xôn trong lòng, đi về phía Bạch Hi Hòa: "Thái hoàng thái hậu...
Bạch Hi Hòa nhẹ giọng nói: "Ai gia mệt rồi, ta muốn về cung."
Tiêu Thuấn Dương đưa tay tiễn bà ấy.
Bạch Hi Hòa dẫn Tiểu Doãn Tử và những người khác trở về Chiêu Dương điện, khi đi ngang qua Tô Thừa, bà ấy dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Hôm nay... cảm ơn hộ quốc công."
"Cha, cha, chat"
Tô Tiểu Tiểu chọc chọc vào vai cha mình.
Tô Thừa tỉnh táo lại: "Sao vậy?"
Tô Tiểu Tiểu chỉ về phía trước: "Người đi xa rồi."
Công chúa Huệ An cũng bị Nhà phi gọi về, trong khu vườn rộng lớn chỉ còn lại hai cha con.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một chiếc khăn tay, đổ một ít bột câm máu rồi bôi lên khóe miệng phụ thân.
"Ưm..." Tô Thừa đau đớn thở hổn hển: "Con gái, nhẹ tay thôi, đau quá."
Tô Tiểu Tiểu trợn tròn mắt khinh thường: "Bây giờ cha mới biết đau hả? Sao đến đây sớm vậy? Người ta là Thái hoàng thái hậu, có cân người ra tay không? Nếu để lộ thân phận, có thể dọa tên họ Lý kia là được rồi!"
Tô Thừa ho nhẹ nói: "Vậy nếu tên đó lợi dụng bà ấy thì sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày nói: "Vậy thì liên quan gì đến người? Người thích người ta, hay là muốn rước người ta ve nhà?"
"Ta... Tô Thừa bị sặc, nhận lấy khăn tay, tự thoa thuốc cho mình: "Con nói vòng vo cái gì vậy? Ta và Bạch phu nhân trong sáng! Ý ta là... Thái hoàng thái hậu!"
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Tô Thừa nhìn con gái: "Vẻ mặt con như vậy là sao? Con không tin cha con à?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Con tin... nhưng vấn đề là, bản thân cha có tin hay không?”
Tô Thừa nghiêm túc nói: "Nha đầu con nói gì vậy? Sau khi kết hôn, trong lòng con không còn cha nữa đúng không?”
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: "Là trong lòng cha không có con thì có, xưa nay cha có hung dữ với con vậy đâu.'
Tô Thừa sững sờ một lát, ngượng ngùng nói: "Ta... vừa mới hung dữ với con sao?” Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu oán hận: "Người nói thử xem?"
"A... Chuyện đó..." Tô Thừa gãi đầu.
"Đúng là nam nhân đang yêu, hừ!" Tô Tiểu Tiểu hất đầu rời đi và không quay đầu lại...
Khi nàng về đến nhà, Vệ Đình vẫn chưa trở lại, dường như hôm nay đàm phán với các sứ giả rất khốc liệt, chẳng trách Cảnh Tuyên Đế không có ý định giải quyết vấn đề Bạch Hi Hòa, sợ là bị chính sự làm cho đau cả đầu.
Nàng đi đến sân nhà Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân đang loay hoay với chuyện riêng của mình, khi thấy nàng đến thì lặng lẽ kéo vải bông che lại.
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi: "Tổ mẫu? Sao người lại bí mật như vậy?"
"Không có gì." Vệ lão thái quân giả vờ ngốc.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: 'Lát nữa đại ca có đến ăn tối không ạ?"
Vệ lão thái quân thở dài: "Nó không đến, nó nói nó mệt nên muốn ngủ một lát, còn chưa đến thăm mẹ nó đâu."
Rõ ràng là một cái cớ.
Tô Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tổ mẫu, có điều... Con nghĩ cần phải nói với người rằng huynh ấy không phục hồi trí nhớ của mình."
Vệ lão thái quân thở dài: "Ta biết."
"Hả?”" Tô Tiểu Tiểu bối rối nhìn bà ấy.
Vệ lão thái quân nói: "Từ khi nó vào phủ, cũng không hỏi gì đến Phượng Nhi thì ta đã biết nó không nhớ quá khứ."
Chử Phi Phượng, là đại tẩu.
Vệ lão thái quân võ ve chiếc ghế dau ở bên cạnh, ra hiệu cho Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống, Vệ lão thái quân nói tiếp: "Năm mười lăm tuổi, Phương Nhi được gả vào Vệ gia, làm vợ chồng với nó được tám năm, tình cảm luôn rất tốt. Phượng Nhi cũng từng mang thai, nhưng tiếc là nó không giữ được, thân thể còn bị thương nên không thể sinh con nữa. Phượng Nhi đề nghị lấy vợ bé cho nó thì nó lại nói: "Ta có sáu người em trai, hương hỏa Vệ gia không cần dựa vào con cháu của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận