Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2674: Chiến Thắng 1

Chương 2674: Chiến Thắng 1Chương 2674: Chiến Thắng 1
Tử Di Hầu không thể tin được liếc nhìn Vệ Đình, nới lỏng thanh trường kiếm trong tay rồi ngã xuống.
"Hả..."
Xung quanh là những tiếng thở hổn hển!
Người ngã xuống là Tử Di Hầu!
Còn cơ thể của Vệ Đình đẫm máu.
Không phải của hắn mà là trong khoảnh khắc Tử Di Hầu ngã xuống, lưỡi kiếm đẫm máu rơi ra vẩy máu lên cơ thể của hắn.
Vệ Đình dùng ngón cái lau vết máu dính trên cằm.
Một hành động đơn giản nhưng thể hiện khí phách quyết đoán vô tận.
Hắn còn rất trẻ, trẻ hơn Tử Di Hầu.
Đôi mắt hắn ẩn chưa nhiều tham vọng lớn hơn Tử Di Hầu.
Từ truyền nhân của Kim gia đến Đoan Mộc Vân, mọi người đều mắc sai lầm này đến sai lâm khác nên gần như đã nghi ngờ cuộc sống.
"Ta có thể hiểu được truyền nhân Kim gia dùng thủ đoạn nào chiến thắng Hồng Liên Thánh Nữ, đó là tơ Tuyết Vực Thiên. Nhưng Đoan Mộc Vân dùng cách gì đánh bại Tử Di Hầu?”
Động tác đó quá nhanh và hung tàn, những môn đệ và khách xem ngồi trên khán đài bị phân tâm nên không thể thấy rõ được.
"Này? Người kia đâu? Người bảo Đoan Mộc Vân thắng, nhất định là hắn biết!"
"Đi rồi."
Các đại lão trên khán đài đương nhiên hiểu Đoan Mộc Vân sao lại thắng.
Xét về võ công và nội lực, hắn không cùng cảnh giới với Tử Di Hầu.
Sở dĩ hắn trấn áp được Tử Di Hầu là do hắn hoàn toàn hiểu rõ điểm yếu của Tử Di Hầu, một khi mất đi ưu thế này thì y chắc chắn sẽ thual
Chiến thắng của hắn nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
Nhưng khi nhìn thấy thanh trường kiếm đó, họ cảm thấy Tử Di Hầu thua không oan!
"Nhanh quá."
Kỳ Dao nói.
Là rất nhanh.
Nó làm cho mọi người cảm thấy hắn đã dùng cả đời để luyện tập với thanh trường kiếm này.
Tất nhiên Vệ Đình không chỉ tập luyện với một thanh kiếm, hắn biết rất nhiều chiêu thức phức tạp, nếu không hắn làm sao có thể sử dụng trên chiến trường?
Nhưng nhận định của Kỳ Dao cũng không hoàn toàn sai, bởi vì Vệ Đình dùng mười năm để luyện tập với thanh kiếm này, từ lúc hắn ba tuổi đến mười ba tuổi.
Đôi mắt của Vệ Tư hiện lên một tia phức tạp.
Ông ấy nhận ra thanh kiếm này ... là ông ấy dạy cho hắn.
Ngay từ nhỏ Vệ Đình đã bộc lộ tài năng ghi nhớ đáng kinh ngạc, mới ba tuổi đã có thể đọc nhiều chữ hơn các ca ca của mình, ngay cả Thiên Tự Văn, Tam Tự Kinh cũng có thể ghi nhớ được.
Vệ gia hiếm có người biết đọc nên bọn họ nuôi dưỡng hắn rất cẩn thận.
Nhưng khi Vệ Đình ba tuổi, thấy các ca ca được học võ thì hắn rất ghen tị hỏi: "Con có thể học không?”
Vệ Tư nghĩ rằng hắn đang đùa, dù sao đứa trẻ này còn nhỏ như vậy làm sao có thể thích giơ đao múa kiếm chứ.
Ông ấy chỉ tình cờ dạy hắn cầm một thanh kiếm.
"Tại sao chỉ có một thanh kiếm?"
"Một thanh kiếm là đủ rồi."
Ông ấy dỗ dành hắn chơi và chỉ nghĩ rằng một khi hắn hết hứng thú thì sẽ không tập nữa.
Ông ta làm sao biết đứa trẻ bướng bỉnh này đã giấu ông ấy mà bí mật luyện tập mười năm.
"Chiêu thức này... Ta chưa từng thấy qua." Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm.
Cung chủ cảm thán: "Đăng Phong Tạo Cực Nhất Kiếm.
Nếu đêm đó hắn dùng thanh kiếm này để đấu với Kỳ Quyết, có lẽ tông tử đó cũng phải chịu tổn thất lớn.
Trường trưởng lão tuyên bố Đoan Mộc Vân thắng.
Vệ Đình không kiêu ngạo hay thiếu kiên nhẫn mà bình tĩnh bước xuống võ đài.
"Khi những người của các giáo phái khác giành chiến thắng thì đều thể hiện kỹ năng khinh công của mình. Đoan Mộc Vân quả thực là người khiêm tốn."
"Ta tuyên bố ấn tượng của ta về hắn đã thay đổi."
"Không hề lay động, không lam loạn không làm màu, đây là thiên tài võ thuật mà giang hồ chúng ta nên tự hào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận