Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1277: Cảm Thấy Mỹ Mãn 1

Chương 1277: Cảm Thấy Mỹ Mãn 1Chương 1277: Cảm Thấy Mỹ Mãn 1
Hách Liên Nghiệp đã nhìn ra, nha đầu này ngay từ đầu đã chắc chắn bản thân có thể thắng, nhưng nàng rõ ràng cũng biết cuộc cá cược của hai nữ nhi không thể lấy mạng của ông ta được.
Nàng có mưu đồ khác.
Ông ta lạnh lùng hỏi: "Nha đầu, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "So với lời hứa suông thì ta thích vật gì thực tế hơn, có thể thấy và có thể sờ được. Tính mạng của Hách Liên đại tướng ông giá trị bao nhiêu tiền thì cứ dùng bạc để mua, vậy thì không quá phận chứ?”
Lão hầu gia đập bàn một cái, còn hận rèn sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm về phía Tô Tiểu Tiểu: "Nha đầu! Vì sao ngươi dám nói chuyện như vậy với Đại tướng quân? Hở một chút là đòi bạc! Chẳng lẽ lão tướng quân không có vàng hay sao? Ngươi xem thường ai vậy?!"
Tần Thương Lan nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, ông đã lớn tuổi như vậy trong miệng đầy vàng, còn tiên thì rơi vào trong mắt hay sao? Muốn tụi nhỏ học theo việc thất hứa của ông!"
Đoàn sứ thần Bắc Yên lau mồ hôi, vẫn ổn vẫn ổn, xem như cũng có lý lẽ.
Tần Thương Lan nói tiếp: 'Những cái này đều là vật ngoài thân làm sao có thể so sách với mạng của Hách Liên đại tướng quân đúng không? Ông ta là một người có thể chống thiên quân vạn mã, là thần tướng trấn quốc của Bắc Yên, dù thế nào cũng phải dùng vài tòa thành trì đổi mới được!"
Đoàn sứ giả Bắc Yên hộc máu.
Đệt mợ.
Một cái cao hơn một caol
Mấy người này đều xuất thân từ ác bá thổ phỉ mới đúng!
Lão Hầu gia a một tiếng, như đã hiểu ra nên ngôi trở lại trên đệm hương bồ: "Là mạng của ta nhỏ."
Muốn chết thì không thể, nhưng thua chính là thua, không trả một cái giá đắc thì có vẻ Bắc Yên đã không đúng, hù người cũng phải chia ra một, hai, ba, bốn, năm, chứ không thể từ không đến năm được.
Vệ Đình đúng lúc đề nghị: "Vậy không bằng, Bắc Yến hãy đem một nửa cống phẩm chưa nộp thì đem nộp lên luôn đi."
Đó cũng không phải là con số nhỏ, dường như là hơn phân nửa thuế má của tòa thành trì.
Nhưng Bắc Yến có thể nói gì? Chỉ có thể chấp nhận nộp lên.
Bọn họ lại muốn đánh giấy nợ, Tô Tiểu Tiểu không để bản thân mình bị xoay vòng vòng, nàng quyết định vơ vét đoàn sứ giả của Bắc Yến hết một thể, ngay cả của quý truyền nhiều đời của Hách Liên Nghiệp cũng bị bắt lấy ra.
Nếu không phải do trang phục không đáng giá bao nhiêu, nếu không ông ta nghĩ tiểu nha đầu mập mạp ở trước mắt này, cũng sẽ lột cả quân lót của ông ta luôn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn một bàn đầy ụ nói: "Chừng này vẫn chưa đủ."
Hách Liên Nghiệp bị cướp đến táng gia bại sản lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn gì nữa?"
Tô Tiểu Tiểu nhướn mày nói: "Cho ta một lệnh bài để có thể tự do ra vào Bắc Yên. Đừng nói ngươi không muốn đưa, mạng của ông chẳng lẽ không đáng giá bằng cái thẻ bài kia, như vậy thì cũng quá rẻ rồi!"
Hách Liên Nghiệp cắn răng đem lệnh bài phủ tướng quân của mình kéo xuống rồi ném đến cho nàng!
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mỹ mãn.
Nàng xoay người nhìn Cảnh Tuyên Đế trên phía đại điện: "Cống phẩm đã được nộp kia ta xinh dâng cho bệ hại
Lão hầu gia hung dữ nói: "Hồ đồ! Ngươi xem bệ hạ thành cái gì hả? Be hạ là minh quân, cần những món mà tiểu nha đầu ngươi đã thắng sao?"
Cảnh Tuyên Đế đau lòng nói: "... Ngươi, ngươi cứ nhận đi."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Đa tạ bệ hại"
Đi qua con đường tươi sáng, cuối cùng tất cả đều là của nàng!
Ngoài điện, Tiêu Trọng Hoa cùng Cảnh Dịch đứng trong bóng tối ở hành lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận