Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2549: Giải Cứu La Sát. 1

Chương 2549: Giải Cứu La Sát. 1Chương 2549: Giải Cứu La Sát. 1
Vệ Tư nhìn về phía Cảnh Dịch, Cảnh Dịch nhìn về phía Thánh Nữ. Thánh Nữ không thay đổi sắc mặc, Cảnh Dịch lại đập cô bé nhìn về phía Vệ Đình.
Vệ Đình quay đầu nhìn về phía Kim Điêu bên kia.
Kim Điêu vỗ Liệp Ưng ra ngoài.
Liệp Ung:
Liệp Ưng bay xiêu vẹo vài cái, chật vật ngã xuống trước mặt hai đệ tử.
Hai đệ tử chăm chú nhìn, không khỏi có chút kinh hỉ.
"A2? Liệp ưng ở đâu ra vậy?"
"Hình như bị thương rồi."
"Lông chim đẹp quá.
Hai đệ tử ngồi xổm xuống xem chim.
Bốn người thừa dịp không chuẩn bị, lén tiến vào địa lao từ bên cạnh.
Xuyên qua thông đạo u ám, một tấm bảng đen như mực viết ba chữ rông bay phượng múa to - Tu La Đạo.
Vệ Tư nói: "Các ngươi thủ trong này, có chuyện thì nhanh chóng chạy đi. ta đi tìm người."
Vệ Đình và Cảnh Dịch tuyệt đối phục tùng quân lệnh.
Thánh Nữ ngơ ngác đứng sau lưng hai người.
Vệ Tư xuyên qua vết máu loang lổ trên thông đạo, đi theo mùi máu ngày càng đậm đến một cánh cửa đá.
Các cơ quan được vẽ trên bản đồ.
Vệ Tư nâng tay, đụng vào một hòn đá hơi nhô lên rồi ấn xuống.
Cánh cửa đá âm một tiếng rồi mở ra.
“Huyên Nhi!”
Trong địa lao tối tăm lạnh lẽo giam giữ một người, cả người đây máu, tóc tai rối bời.
Nhưng Vệ Tư vừa liếc mắt đã nhận ra hắn ta.
Thậm chí Vệ Tư còn dùng cả kinh công, lắc mình đi tới trước mặt Tô Huyên.
Từ xa nhìn thấy đã ghê người, đến gần nhìn lên, hô hấp của ông ấy như muốn ngưng lại.
Y phục của hắn ta đã sớm bị đòn roi chia năm xẻ bảy, da thịt rách nách, một sợi xích sắt lạnh lẽo xuyên qua xương bả vai, trên ngực còn có vết bỏng mới.
Cái này phải đau nhường nào chứ! Chắc hắn ta đau lắm!
Vệ Tư gắt gao nắm chặt tay, đáy mặt hiện lên sát khí vô tận.
Ông ấy buộc mình phải bình tĩnh lại.
Điều quan trọng nhất là mang Tô Huyên rời khỏi liên minh sát thủ.
Ông ấy giơ tay lên sờ trán Tô Huyên.
Nóng quái
"Huyên nhi, Huyên nhị, tỉnh lại đi."
Tô Huyên cảm thấy choáng váng, tựa hồ nghe thấy có người đang kêu mình.
Hắn ta giật giật mi mắt sưng tấy của mình.
Vệ Tư thấy vậy, kìm nén kích động: "Huyên nhị, là ta."
Ánh mắt của Tô Huyên dừng ở bên hông ông ấy.
"Khát nước phải không?”
Vệ Tư cúi đầu nhìn theo mắt hắn ta, lấy túi nước xuống, mở nắp bình, cẩn thận đút hắn ta một ngụm nước.
Những giọt nước mát lạnh chảy qua cổ họng nóng rát và sưng tấy, ý thức của Tô Huyên trở nên thanh tỉnh hơn, suy yếu nói: "Vệ... đại tướng quân."
Tô Huyên suy yếu nói: "Vệ Yến... ở địa lao phía đông..."
Vệ Tư lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực, lấy một viên thuốc ra: "Lát nữa ta sẽ đi tìm hắn, ngươi uống cái này trước, là uống cầm máu, ngươi uống vào có thể sẽ dễ chịu hơn."
Tô Huyên yếu ớt nói: "Ta không đi..."
Vệ Tư nhìn hắn ta thật sâu: "Ngươi nghĩ chết ở liên minh sát thủ là xong hết mọi chuyện sao?"
Tô Huyên không phủ nhận.
Vệ Tư nói: "Ngươi có biết thuốc là ai đưa không? Là Tiểu Tiểu, trước khi ta lên đường tìm ngươi, nó đã cố ý bảo ta mang theo bên mình, chỉ sợ ngươi bị thương."
Tô Huyên ngẩn ra, gian nan nâng gương mặt tái nhợt lên: "Nàng... cũng đến đây sao?"
Vệ Tư nói: "Nàng không yên lòng ngươi, cố ý bắt cóc Minh Thích La Hán từ thành chủ phủ. Trên biển cũng gặp gió lốc như chúng ta, nàng mang lục giáp, cửu tử nhất sinh, chuyện đầu tiên khi lên đảo chính là tìm Quỷ bà bà giải trừ tâm dẫn cho ngươi."
Nói xong, Vệ Tư lấy tấm da dê trong ngực.
"Nàng mới vừa sinh con, bản đồ này là nàng đi suốt đêm tìm Quỷ bà bà cầu xin. Ngươi xem mạng sống không là gì, nàng dùng hết lực để bảo vệ nó."
Tô Huyên siết chặt ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận