Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2239: Tô Mạch Thủ Hộ, Bí Mật Của Tạ Cẩn Niên 1

Chương 2239: Tô Mạch Thủ Hộ, Bí Mật Của Tạ Cẩn Niên 1Chương 2239: Tô Mạch Thủ Hộ, Bí Mật Của Tạ Cẩn Niên 1
Tô Huyên khép sách lại sách: "Nếu như có thể, ta mong muốn muội vĩnh viễn không có cơ hội dùng đến nó."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra cái chìa khóa có hình thù kỳ lạ: "Huynh đã không hy vọng ta dùng đến nó, vì sao lại cho ta? Huynh không đưa cho ta, vậy thì ta sẽ không dùng đến."
"Nói cũng phải."
Tô Huyên giơ tay lên muốn cầm chìa khóa về.
Tô Tiểu Tiểu liền câm cái chìa khóa bỏ lại vào hà bao: "Cho ta chính là của taI"
Tô Huyên buồn cười mở sách trong tay.
Tô Tiểu Tiểu hừ mũi một cái: "Không nói thì không nói!"
Ở vương đô ba ngày, Nam Cương mưa xối xả ba ngày, chờ tới khi Tô Tiểu Tiểu đi đến bộ lạc nhỏ tìm Vệ Đình thì đã là sáu ngày sau.
Thương thế của Vệ Đình đã hồi phục không sai biệt lắm, vượt qua giai đoạn chỉ học tâm pháp nội công, đã học chưởng pháp và khinh công.
Lão nhân không nói cho Vệ Đình biết đây là loại công phu gì, nhưng Vệ Đình nhìn ra được đây là một bộ tuyệt học.
Mà Vệ Đình cũng không để lão nhân thất vọng, chỉ nhìn qua chưởng pháp một lần liền có thể xuất ra một chiêu gần giống như vậy.
Nhưng con này học được hình, yếu đạt được lão nhân loại cảnh giới đó hoàn nhu dạ dĩ kế nhật chăm chỉ khổ luyện.
Tô Tiểu Tiểu từ vương đô dẫn theo hương tô áp dữ gà giò nhiều, đôn liễu nhất oa tiểu cái nấm.
Chạng vạng, ba người ngồi ở nhà chính hưởng thụ cho ăn lai không dễ phong phú bữa cơm.
Lão nhân gặm đùi gà, nói với Vệ Đình: "Chưởng pháp và khinh công thì có thể lười biếng hai ngày luyện một lần, tâm pháp nội công phải chuyên cần luyện mỗi ngày một lần."
Vệ Đình nói: "Vâng, sư phụ, ta nhớ kỹ."
Đối mặt tuyệt đỉnh cao thủ, nội tâm Vệ Đình là thật tâm bội phục.
Hãm hại sư phụ cũng không nháy mắt.
Vệ Đình xé cho lão nhân một cái chân vịt, chấm tương đưa tới.
Lão nhân không thấy, trực tiếp cho vào trong miệng, cay đến nổ cọng tóc trên đầu ông!
Nghiệt đồi ! !
Lại qua mấy ngày, đột nhiên một buổi chiều, lão nhân vào núi hái thuốc, mãi cho đến khi trời tối đen cũng không trở vê. Đợi đến nửa đêm, hai người thấy không thích hợp, vào trong phòng ông ấy xem thử.
"Ông ấy đi rồi."
Tô Tiểu Tiểu kéo cánh cửa ra, bên trong quần áo và đồ dùng hàng ngày vẫn còn, nhưng đồ lặt vặt nàng đưa cho ông ấy cũng không thấy.
Vệ Đình trầm mặc.
Hai người đều hiểu, ông ấy đi lần này, liền không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Vệ Đình lẩm bẩm nói: "Còn chưa nói lời từ biệt với ông ấy."
Đêm không trăng, trên một ngọn núi cao.
Một lạp hắc y nhân đội nón che mặt nhìn bóng lưng to lớn dưới gốc cây ngô đồng cổ thụ: "Cừu lão, thành chủ hạ lệnh triệu tập, mời ngài lập tức trở ve một chuyến."
Đối phương không để ý tới hắn.
Hắc y nhân cảnh giác cầm chuôi kiếm, từng bước một đi lên trước.
Hắn bỗng nhiên ý thức được có điểm không đúng, tay không xé ra, xiêm ý trống rỗng từ trên giá gỗ rơi xuống.
Hắc y nhân cắn răng: "Lại chuồn!"
Tô Mạch hôm nay xuất cung, trước đi thăm đệ đệ, sau đó liền tới ngõ Trường Lưu.
Vệ Tư lại đang bế quan.
Đám Vệ Lục mang theo Vệ Hi Nguyệt tới Trình gia tìm Đại Hổ, Nhị hổ, Tiểu Hổ chơi.
Hắn là đến tìm Vệ Sâm và Vệ Thanh.
Ba người ngồi trên băng đá trong sân.
Lý Uyển ngâm trà, cắt dưa và trái cây.
Vệ Thanh qua kéo tay nàng: "Ngồi xuống nghỉ một lát."
Lý Uyển ngồi xuống.
Tô Mạch cũng không có chú ý.
Nữ quyến Vệ gia địa vị cao là chuyện tốt, vậy thì muội muội cũng sẽ không chịu ủy khuất.
Hắn rất kính trọng mà chào hỏi Lý Uyển.
Sau đó hắn nói rõ ý đồ đến chuyến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận