Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1071: Lòng Người Ha Da 1

Chương 1071: Lòng Người Ha Da 1Chương 1071: Lòng Người Ha Da 1
Đáy lòng hắn ta gần như không bị khống chế mà nảy lên một tia sợ hãi, hắn ta nằm liệt trên mặt đất, dùng cánh tay phải kéo thân thể đau đến co rút của mình, dịch từng chút về sau.
Cứ việc không dùng được.
Hắn ta chỉ là sợ hãi người trước mắt theo bản năng mà thôi.
Lúc này, đổi Tô Mạch nhìn xuống hắn ta từ trên cao.
Bỗng nhiên, Tô Mạch ném cho hắn ta một lọ tán cầm máu.
Mồ hôi lạnh Quách Hoàn chảy ròng ròng nhìn Tô Mạch, không rõ vì sao Tô Mạch sẽ phải cho mình cái này?
Không phải hắn ta tới báo thù cho Tần Thương Lan sao?
Hắn ta không nên giết mình sao?
Hay là nói... Hắn ta muốn bắt sống mình trở về?
“Ta thích săn thu Tô Mạch nghiêm túc nói.
Quách Hoàn ngẩn ra.
Sao lại kéo đến săn thú?
Tô Mạch nói: "Bôi thuốc xong, ta thả ngươi đi. Ta sẽ theo dõi ngươi, vẫn luôn vẫn luôn đi theo, cho đến khi tìm được giáo chủ Bạch Liên Giáo mới thôi. Nếu trên đường ngươi bị quan binh triều đình bắt lấy, ta sẽ không cứu ngươi."
Quách Hoàn cắn răng nói: "Ta... Sẽ không dẫn ngươi đi gặp giáo chủ..."
Tô Mạch lạnh nhạt hỏi: "Ngươi còn có lựa chọn khác sao? Hoặc là ta thay lời khác, còn có người khác dám thu lưu ngươi sao?"
Tội phạm bị triều đình truy nã, trừ Bạch Liên Giáo ra, còn có nơi nào cho Quách Hoàn chỗ dung thân?
Quách Hoàn muốn sống, nhất định phải đi đến nhờ cậy giáo chủ.
Nhưng cứ như vậy, hắn ta tất sẽ dẫn đường cho Tô Mạch.
Tô Mạch nói: "Ngươi có thể thử chạy khỏi ta, cũng có thể hiện tại tự mình kết thúc. Ngươi chết, ta không thể thông qua ngươi truy tung đến giáo chủ Bạch Liên Giáo. Mặt khác, truy tìm tới rồi, người đầu tiên ta giết chính là ngươi. Bởi vì khi đó, ngươi đã không có giá trị lợi dụng."
Quách Hoàn bỗng nhiên hiểu rõ săn thú trong miệng Tô Mạch là có ý tứ gì.
Từ giờ khắc này, hắn ta chính là con mồi của Tô Mạch, hắn ta có thể thử chạy trốn, cũng có thể thử cầu cứu, nhưng thợ săn vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Tô Mạch nhàn nhạt nói: "Đừng làm ta thất vọng.'... Khâm Thiên Giám.
Vệ Đình hôn mê bốn ngày bốn đêm cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nhưng đầu hắn thật choáng váng là xảy ra chuyện gì? Đầu cảm giác bị đánh xơ xác.
Còn có, cả người hắn đau nhức, như gặp bóng đè.
Xác thật là bóng đè, còn không chỉ một con quỷ, mà là khoảng ba tiểu quỷ nghịch ngợm.
Vệ Đình lấy băng gạc ra, tay khỏi hẳn.
Hắn rời giường rửa mặt đi cách vách.
Tô Thừa đang nói chuyện với Tân Thương Lan.
Tần Thương Lan một ngày chuyển biến tốt đẹp hơn một ngày, trước mắt đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Tô Thừa thấy Vệ Đình, nói: "Nữ tết Con tỉnh rồi!"
"Phụ thân." Vệ Đình chào hỏi, ánh mắt dừng ở trên mặt Tần Thương Lan, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
Đến tột cùng hắn ngủ bao lâu rồi?
Lão hộ quốc công đã có tinh thân như vậy?
Tần Thương Lan nhìn Vệ Đình một cái, nói với Tô Thừa: "Thừa Nhi, con đi xem thuốc nấu xong chưa?"
Tô Thừa đứng dậy: "Vâng, phụ thân!
Vệ Đình càng kinh ngạc.
Ngay cả phụ thân đều gọi?
Rốt cuộc hắn bỏ lỡ cái gì?
Sau khi Tô Thừa rời khỏi đây, Vệ Đình đi vào trước giường ngồi xuống.
Từ khi giải trừ hiểu lâm, quan hệ hai nhà hòa hoãn rất nhiều, cần phải nói có bao nhiêu tương thân tương ái cũng không đến mức.
Vệ Đình khách khí nói: "Thương thế của ngài khôi phục đến không tồi."
"Nhờ phúc của mấy hài tử, không chết được." Tần Thương Lan nói: "Nương ngươi đã tới."
Giữa võ tướng nói chuyện luôn thẳng thắn, không cần vòng vo.
"Phải không?" Vệ Đình lẩm bẩm nói.
Tần Thương Lan nói: "Chuyện ngoại công của ngươi, ta cũng nghe nói."
"Ông ta không phải ngoại công của ta." Vệ Đình không thừa nhận, cũng vĩnh viễn sẽ không nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận