Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1571: Nhi Ca Khi Phach 2

Chuong 1571: Nhi Ca Khi Phach 2Chuong 1571: Nhi Ca Khi Phach 2
Phu nhân Lỗ Quốc Công nhìn ra vẻ mặt nữ nhi xấu hổ, trong lòng bà ta hiểu rõ: "Xem ra Ngọc phi nương nương là thật tình thật lòng tìm một vị phu quân tốt cho con."
"Nương!" Lỗ Linh Lung thẹn thùng mà dậm chân.
Nàng ta nhịn không được đánh giá Gia Cát Thanh, lại nhìn thấy Gia Cát Thanh lộ ra một nụ cười với nữ quyến Vệ gia, cẩn thận phân biệt, hắn ta là đang cười với goá phụ Vệ Thanh.
Bỗng nhiên, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác ôm hai cái bình chạy tới.
Cô bé nhào vào trong lòng Gia Cát Thanh, bình đều rơi.
Ánh mắt Gia Cát Thanh đặc biệt có thêm một tia ôn nhu và sủng nịch, càng khiến người mê muội.
Lý Uyển vội ôm lấy tiểu cô nương.
"Đó là —" Trong lúc nhất thời Lỗ Linh Lung cũng không nhận ra Vệ Hi Nguyệt.
Lỗ Quốc công phu nhân nói: "Nữ nhi Nhị Lang Vệ gia, gọi là gì... Vệ Hi Nguyệt? Là hài tử ngu ngốc, bảy tuổi còn chưa vỡ lòng, nghe nói Vệ gia mời mười mấy tiên sinh cho nó, không một ai dạy được nó, toàn bị nó làm tức giận rời đi. Haiz, Vệ gian chỉ một độc đinh như vậy, nhưng lại là một đứa ngốc, con nói có phải tạo nghiệt hay không?”
Lỗ Linh Lung khó hiểu nói: "Chỉ là sao con cảm thấy Gia Cát tiên sinh rất thích nó?”
Vệ Hi Nguyệt lại vươn cánh tay về phía Gia Cát Thanh, Gia Cát Thanh ôm lấy người, cô bé rúc ở trong lòng hắn ta, hưởng thụ venh gót chân nhỏ của mình.
"Có thể là thích hài tử đi." Phu nhân Lỗ Quốc Công suy nghĩ, còn nói thêm: "Hắn ta ở Vệ gia, còn trông cậy vào Tần Tô trị chân cho hắn ta, như thế nào cũng phải cho Vệ gia vài phần thể diện. Được rồi được rồi, nhanh ngồi vào vị trí đi."
Lỗ Linh Lung quay đầu lại nhìn Gia Cát Thanh vài lần.
Bóng dáng nam tử kia, khắc thật sâu vào trong đầu nàng ta.
"Vừa rồi kia là Lỗ tiểu thư sao?” Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu cũng lưu ý đến hai người.
Lý Uyển gật đầu: "Đúng vậy, tam tiểu thư lỗ gia, mấy năm trước ta từng gặp nàng ta ở cung yến một lần, chưa từng nghĩ nàng ta cũng đã lớn thành đại cô nương. Muội mới vừa nói, phu nhân Lỗ Quốc Công muốn tác hợp nàng ta và Tô Mạch?"
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Hơn phân nửa Hoàng Hậu sẽ không nhận khoai lang phỏng tay, vậy xem các nàng có thể đi tìm hoàng đế hay không."
"Nếu bệ hạ hạ chỉ, Tô Mạch cũng không thể kháng chỉ không tôn." Lý Uyển nói xong, nhìn tiểu nha đầu nghiện ăn vạ ở trong lòng thân phụ thân: "Xuống dưới."
Vệ Hi Nguyệt không xuống, quay đầu chui vào trong lòng Vệ Thanh. Cuối cùng vẫn là Lý Uyển mạnh ma lay tiểu bạch tuộc nào đó từ trong lòng thân phụ thân cô bé xuống dưới.
Hôm nay là tiểu yến, khách khứa tới không tính quá nhiều, nhưng ca vũ trợ hứng cũng không ít, trong đại điện đàn sáo diễn tấu nhạc khí, nâng ly cạn chén, cũng coi như náo nhiệt.
Cảnh Tuyên Đế gặp được vị Gia Cát tiên sinh trong lời đồn này, rất là nhiệt tình mà hàn huyên với hắn ta.
Mấy người Tiêu Trọng Hoa và Tiêu Thuấn Dương cũng ngôi vào vị trí.
Cảnh Dịch ngồi ở bên người Tiêu Trọng Hoa, trên mông hắn ta như là dài ra cái đỉnh, ngồi luôn lộn xôn.
Tiêu Trọng Hoa đau đầu nói: "Muốn đi thì qua đi!"
Cảnh Dịch đi qua chỗ Tô Tiểu Tiểu.
"Vị kia chính là Gia Cát tiên sinh?" Tiêu Thuấn Dương hỏi Tiêu Trọng Hoa: "Nghe nói đại ca đã xảy ra một chút hiểu lầm với hắn ta ở cửa cung."
"Vậy phải hỏi đại ca." Tiêu Trọng Hoa không lo truyền lời này.
Tiêu Độc Nghiệp bưng chén rượu lên, mặt không đổi sắc nói: "Chỉ là chào hỏi thôi, bị các ngươi truyền thành bộ dáng gì?"
Cảnh Tuyên Đế và Gia Cát Thanh rượu qua ba tuần, trong lòng cảm khái cách nói năng của Gia Cát Thanh bất phàm, không hổ là đệ nhất mưu sĩ, tùy tiện cho ra giải thích triều đình vài giờ đều khiến ông ta được không ít lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận