Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 183: Bênh Vực Người Mình 2

Chương 183: Bênh Vực Người Mình 2Chương 183: Bênh Vực Người Mình 2
Lưu thẩm cắn hạt dưa nói: "Bình ca nhi, đừng ở riêng, để nhà ngươi giúp đỡ cùng nhau trả đi"
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói: "Các ngươi nghĩ kỹ đi, là không ở riêng cùng nhau trả, hay là ở riêng để cho hai bọn họ tự mình trải"
"Ở riêng!" Hà thị nói: "Phụ thân! Nương! Nhà này chẳng phân biệt, ta và Lưu An không sống nổi nữa — chúng ta không sống 一"
Đại Ngô thị động miệng một chút.
Bà ta cũng muốn ở riêng.
Bà ta nhìn về phía đương gia.
Lúc này Lưu Sơn là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không đồn ý ở riêng là ông ta nói ra, nhưng Lưu Bình thiếu nợ nhiều như vậy, không ở riêng phải thay Lưu Bình trả bạc.
Mà ông ta không muốn trả, cũng không trả nổi số bạc này.
Lưu thẩm lại nói: "Lưu thúc, thật sự không được ngươi cho ở riêng đi."
Hai họ lớn trong thôn—— Lưu và Ngô, hai dòng họ này nhiêu người nhất, giữa lẫn nhau lại không có quan hệ huyết thống nhiều lắm, có cũng là ra thuyết phục.
Lão Lý nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, thở dài một tiếng, mở miệng với Lưu Sơn: "Lão Lưu, ở riêng đi, ngươi cũng khó."
Chuyện tiến triển đến đây, thật sự là ngoài dự kiến của các hương thân.
Lưu Bình là không muốn liên lụy trong nhà mới đưa ra ở riêng, riêng phần hiếu tâm này, không ai có thể lấy nước miếng đi nhấn chìm hắn tai
Ngược lại là Lưu gia trong ngoài không phải người, tốt xấu gì Lưu Bình là trưởng tử trong nhà, tuy thiếu nợ không đúng, nhưng hắn ta cũng không phải cố ý, nói nữa, mấy năm nay hắn kiếm tiền công đều cho trong nhà.
Trong nhà lấy chút ra trả nợ cho hắn ta, chẳng lẽ không nên?
Vẻ mặt của Lưu Sơn phức tạp: "Lí chính..."
"Chính ngươi làm quyết định đi." Lí chính nói, nhìn lại Tô Tiểu Tiểu: "Đại Nha, cho lí chính ta mặt mũi, bất kì ai trả nợ, ngươi đều lại thư thả chút thời gian."
Tô Tiểu Tiểu chậm dãi nói: "Thư thả là có thể thư thả, nhưng lợi tức không thể thiếu, một ngày một lượng tám!"
Huyệt thái dương Đại Ngô thị nhảy dựng thình thịch: 'Ở... Ở riêng!"
Nợ nhiều như vậy, là muốn mạng già của bà tal
Lưu Sơn lại nhìn về phía hai phụ thê nhị phòng: "Các ngươi cũng đồng ý ở riêng?” Hà thị nhìn nam nhân nhà mình một cái, cắn răng: "Ở riêng!"
"Lưu An?" Lưu Sơn hỏi tiểu nhỉ tử.
Lưu An căng da đầu nói: "Neu đại ca đại tẩu khăng khăng muốn ở riêng, ta không lời nào để nói."
Lưu Sơn thở dài: "Vậy xin Quách lí chính làm chứng kiến, quản ở riêng đi."
Ông ta nói với Lưu Bình, Tiểu Ngô thị: "Tài vốn của ta và nương của các ngươi không thể động, còn lại đều thành hai phần, các ngươi đại phòng và nhị phòng chiếm một nửa."
Phân chia này xem như rất chiếu cố đại phòng, không động tài bốn là quy củ, nhưng tiền còn lại là một phần của nhị lão, các phòng còn lại chia đều.
Lưu Sơn chẳng khác gì là để một phần kia của mình và đại Ngô thị ra.
Nếu ở lúc trước, đại Ngô thị là không đồng ý, nhưng bà ta sốt ruột thoát khỏi thiếu nợ bốn tám lượng, sững sờ đến rắm cũng không thả một cái.
Lưu Sơn nói tiếp: "Nhà ta tổng cộng năm mẫu đất, hai mẫu đất phía đông thuộc về các ngươi.'
Lưu An há miệng thở dốc, kia chính là mẫu đất màu mỡ nhất.
Hà thị trừng mắt nhìn hắn ta một cái, bảo hắn ta đừng nói chuyện, bằng không ở riêng thất bại, ai đi trả nợ?
Lưu Sơn lại nói: "Tốt nhất cho các ngươi, nhà ở chẳng phân biệt, các ngươi thật sự không có chỗ, vậy thu thập nhà tổ bên cạnh ao cá, chắp vá cũng có thể ở."
Đây là cũng phân nhà tổ cho đại phòng.
Lưu Sơn nói: "Có cái gì không hài lòng, thừa dịp lí chính và các hương thân ở đây, nhanh nói ra, chia đều xong rồi lại nhắc đến, vậy không có tác dụng."
"Không có, cảm ơn phụ thân." Lưu Bình dẫn theo Tiểu Ngô thị dập đầu cho Lưu Sơn và đại Ngô thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận