Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2388: Tô Mạch Ra Tay 2

Chương 2388: Tô Mạch Ra Tay 2Chương 2388: Tô Mạch Ra Tay 2
Ngay cả tiểu hoàng đan cũng là được tích lũy lại từ lúc trước, may là số lượng nhiều.
Tô Tiểu Tiểu đổ tiểu hoàng đan ra, đút cho các cung tiễn thủ bị trúng độc nuốt xuống.
Ngũ Hổ cũng tới giúp đỡ, ngậm chặt tiểu hoàng đan, bay qua đưa cho các cung tiễn thủ.
Một người một chim phối hợp ăn ý, rất nhanh đã phân phát xong dược hoàn.
Nên nói không nói, phòng dược hẹp hòi thì hẹp hòi, nhưng công nghệ đen thật sự rất lợi hại.
Loại kỳ độ không biết tên này, cũng bị tam vô tiểu hoàng đan giải rồi.
Sự đau nhức kịch liệt đến từ toàn thân của cung tiễn thủ được làm dịu trên diện rộng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên thông thuận.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tiếp theo các ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Phó tướng của cung tiễn thủ đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Bọn ta vẫn có thể tác chiến!"
Các cung tiễn thủ hết người này đến người khác dắt dìu nhau đứng dậy.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, ánh mắt lại lộ ra sự kiên nghị vô tận.
Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ không thể cùng đồng bào kê vai chiến đấu.
Tô Tiểu Tiểu nhìn các tướng sĩ thấy chết không sờn, giống như nháy mắt về tới chiến trường ở Toái Bắc Quan.
Trái tim nàng chấn động.
Phong lão đã đi qua nơi này, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của Phong lão.
Nhưng bọn họ vẫn không chùn bước, không để ý đến sống chết của bản thân.
Đại Chu như thế, sao phải lo lắng!
Lúc Thanh Nhan đầu độc không phải đút vào miệng từng người, mà nhờ vào sức nổ của phích lịch châu để phát tán bột phấn của kịch độc ra ngoài.
Người hít nhiều thì trúng độc nặng, người hít ít thì trúng độc nhẹ, tốc độ hồi phục của hai đối tượng cũng không giống nhau.
Tô Tiểu Tiểu chọn ra hai mươi cung tiễn thủ vẫn còn có thể tác chiến, thẳng tiến đến vào sâu trong rừng đào.
Lại nói đến Hạ Hầu Ngạn sau khi đi vào rừng chướng khí, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Phong lão.
Đáng tiếc Phong lão giống như biến mất trong hư không, trong rừng chướng khí không tìm thấy bất kỳ manh mối gì. Điều này không hề kỳ quái, Phong lão và Vệ Tư khinh công tuyệt đỉnh, vốn dĩ cũng chẳng để lại bao nhiêu vết tích.
Cho dù có để lại một chút, cũng bị Vệ Lục Lang cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Ngoại trừ cái đó ra, Vệ Lục Lang cũng chuyển ca ca đệ đệ và Tô Huyên đến nơi an toàn, để bọn họ an tâm chữa thương.
Hạ Hầu Ngạn dẫn người tìm kiếm trong rừng chướng khí hai lần: "Kỳ quái, Phong lão đi đâu mất rồi?"
Thanh Nhan nói: "Rừng chướng khí tứ phía đều có lối ra, không biết Phong lão đi ra từ đâu?”
Lúc này, một tên thuộc hạ bới ra một bụi cỏ: "Tứ gia, chỗ này có vết máu!"
Vết máu nhỏ trong đất bùn, lại bị bụi cỏ che khuất, thảo nào bọn họ tìm hai lần mới phát hiện.
Hạ Hầu Ngạn nói: "Tiếp tục tìm!"
"Vâng!"
Một đoàn người đi theo vết máu ra khỏi rừng chướng khí.
Thanh Nhan nhìn xung quanh: “Đây lại là nơi nào?”
Khu rừng rậm rạp lập tức biến mất, chỉ có một vùng đất bằng, cùng với mười mấy tảng đá to cao chót vót không biết đến từ đâu.
Thanh Nhan giơ tay chỉ: "Tứ gia, đối diện hình như có một ngôi nhà tranh."
Hạ Hầu Ngạn nói: "Đi qua xem thử."
Một đoàn người bảo vệ bên cạnh Hạ Hầu Ngạn, cùng hắn ta một đường đi đến ngôi nhà tranh.
Nhưng ngay khi bọn họ đi xuyên qua những tảng đá kia, mặt đất dưới chân đột nhiên rung động một hồi, những tảng đá nhìn như thường thường không có gì lạ nhanh chóng biến đổi.
Thanh Nhan biến sắc: "Là trận pháp!"
Không trách bọn họ chủ quan, thật sự là từ khi bọn họ vào rừng đến bây giờ, không hề gặp phải bất kỳ cơ quan nào.
Không phải bọn họ không đoán được có lẽ sẽ có cạm bay gì, nhưng cạm bẫy không đáng sợ
"A —_—"
Một tên thuộc hạ bị tảng đá đâm bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận