Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 945: Mua Cua Hang 2

Chuong 945: Mua Cua Hang 2Chuong 945: Mua Cua Hang 2
Tôn chưởng quầy đắc ý ve phẩy quạt, vòng eo thoáng qua, tránh ra và thành công né được nước canh bát mì cay.
Oanh Nhi ngạc nhiên: “Oal"
Tôn chưởng quầy kiêu ngạo vẫy quạt, ông ta càng ngày càng trẻ ra.
Vì vậy, con người phải vui vẻ và cười mỗi ngày. Trẻ ra mười năm thực sự không phải là khoe khoang.
"Tôn chưởng quầy." Tô Tiểu Tiểu chào hỏi/'Ăn sáng chưa?"
"Ta ăn rồi." Tôn chưởng quầy nói.
Hai người đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu vùi đầu vào húp mì.
Tay nghề của Tào đầu bếp rất tốt, sợi mì rất dai, nước canh đủ cay, Tào đầu bếp cũng cẩn thận lọc bỏ dầu mỡ đi.
Tôn chưởng quầy hỏi: 'Hôm nay không cần vào cung à?"
"Chút nữa ta đi, ta có việc phải làm." Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ta phe phẩy quạt mới của mình,Có phải là thứ bảy trong tháng này không?”
"A hem. Tôn chưởng quầy hắng giọng,'Đây không phải là biểu dương một chút thân phận của ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu: "Dựa vào cây quạt?"
Trong ấn tượng của nàng, Thẩm Xuyên là người thích quạt nhất.
Từ lần đầu tiên gặp hắn ta cho đến khi từ biệt ở phủ thành, chưa bao giờ thấy hắn ta mà không cầm quạt trên tay.
Nhưng Thẩm Xuyên rất chuyên nhất, chỉ dùng một cái.
Nói đến Thẩm Xuyên, không biết gần đây hắn ta thế nào, lần trước trả lời thư của Tô Ngọc Nương, nàng cũng viết một bức cho Thẩm Xuyên, không biết hắn ta có nhận được hay không.
Tôn chưởng quầy ngửa bài: "Thật sao, ta thừa nhận gần đây ta mua rất nhiều quạt. Không phải ta vừa mới lấy được quạt sao, còn mới mà?"
Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến con bạc nàng gặp tối qua, đột nhiên cảm thấy sở thích sưu tập quạt cũng khá tốt.
Tôn chưởng quầy hỏi: "Đúng rồi, sáng sớm ngài lại tới đây là có đại sự gì à?"
Tô Tiểu Tiểu nuốt một ngụm mì nói: 'Mua cửa hàng."
Sau sự việc của Hồ gia, Nhân Tâm Đường đã bị niêm phong, xác định không thể mở ra được nữa, hiện tại không bằng sang lại Nhân Tâm Đường. Tôn chưởng quầy gật đầu: "Đúng vậy, thừa dịp hắn đang bệnh thì giết hắn!"
Hừm... có vẻ như không phải nói như vậy.
"Đã nói rôi, Nhân Tâm Đường sập tiệm nhanh hơn ta nghĩ. Khi chúng ta ở trấn trên, việc tranh giành một tấm Cẩm Ký nhỏ đã tốn rất nhiều công sức. Nhân Tâm Đường này... Ý ta là, Nói là đã ngã gục rồi... Ta vẫn có một chút chưa hồi phục được..."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi cũng nói là ở trong trấn."
Trong trấn không có nhiều quý nhân, mối giao thiệp giữa hai bên cũng có hạn, Cẩm Ký là chướng ngại đối với họ nên chỉ có thể hạ gục họ.
Lần này thì khác, Hồ gia có động thái lớn, vươn tay ra tay với Thái hậu của một nước.
Đó là hoàng tộc.
Chưa kể... cũng không coi là quá nhanh.
Hồ Cửu Sinh đã ám sát Phù thái y hơn mười năm trước, và tất cả những gì bỏ lỡ là một cơ hội vạch trần ông ta.
Đương nhiên, chuyện xảy ra với Hồ gia cũng nhắc nhở bọn họ.
Kinh thành là nơi mà một viên gạch ném xuống có thể giết chết nhiều vương hầu, dù hiện tại tuy phong quang vô hạn nhưng làm việc cũng cần phải cẩn thận.
Nếu không mắc một sai sót nhỏ có thể là tai họa ngập đầu.
Ngay sau đó, Lý Bảo Nhân tới.
Khi bán hiệu thuốc này cho Tô Tiểu Tiểu, Lý Bảo Nhân cũng biết rằng không bao lâu sau mình sẽ phải lại tới lân nữa.
Điều không ngờ tới là không thể đi tiếp được không phải là Đệ Nhất Đường của Tô Tiểu Tiểu mà là Nhân Tâm Đường bên cạnh.
Ông ấy đã làm nghề bảo lãnh này nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể mắc sai lầm.
Tô Tiểu Tiểu hỏi Nhân Tâm Đường bên cạnh xem có ý định cho thuê hay bán không.
Lý Bảo Nhân với vẻ mặt bị làm khó: "Đúng là có, nhưng... nó đã bị người ta mua."
Tôn chưởng quầy kinh ngạc: "Nhanh như vậy! Là ai? Ai dám mua Nhâm Tân Đường?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận