Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1226: HyLam Mon 1

Chuong 1226: HyLam Mon 1Chuong 1226: HyLam Mon 1
Vệ Đình đã không gặp người nào trong một tháng rồi, khi lần đầu tiên nghe thấy từ cha, Tiểu Hổ tỏ ra ngơ ngác, với vẻ mặt như muốn nói: Bố là cái gì? Có ăn được không?
Vệ Đình: ... thật đau lòng.
Vệ Đình trèo tường từ phía bên kia.
Người đàn ông mặc bạch y đội nón đứng trên tường, khinh thường nhìn hắn: "Thiếu gia tự mình đi xuống hay là ta đá thiếu gia xuống?"
Vệ Đình: Bách Lý Thân, ngươi được lắm!
Đợi Tô Tiểu Tiểu ôm lấy cánh tay đến tìm Vệ Lục Lang, Vệ Đình sớm đã bị Bách Lý Thần kéo ra khỏi mặt đất như một bao cát, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.
"Lục ca." Tô Tiểu Tiểu chào hỏi với hắn ta.
Vệ Lục Lang khẽ gật đầu: "Tiểu Tiểu."
Tô Tiểu Tiểu mở hộp ra và cho hắn xem một cánh tay lấp lánh ánh vàng.
Vệ Lục Lang giật mình: “Đây là...'
"Cánh tay mới của huynh!" Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Chia làm mấy giai đoạn, giai đoạn đầu tiên huynh cần phải đeo khoang tiếp nhận, sau khi quen rồi, sẽ đem tháo khoang tiếp nhận ra và tiến hành một cuộc phẫu thuật nối với các tế bào thần kinh. Nếu thành công, huynh sẽ có một cánh tay hoàn toàn mới. Như thế nào? Có thích không?"
Vệ Lục Lang không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, nhưng đại khái hiểu được đây là cánh tay mới do đệ muội của mình làm ra.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua mà tim đập thình thịch.
Hắn... rất thích nó.
Vệ Lục Lang chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể có một cánh tay đẹp như vậy, nói đẹp thì có vẻ không chính xác, tóm lại... chính là hắn thích như vậy, trước đây hắn cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng lại có thể nhìn thấy rồi, có một loại chính là cảm giác như vậy!
Hắn nóng lòng muốn thử cánh tay mới của mình.
"Cái này... làm như thế nào?" Hắn có chút khẩn trương và kích động hỏi.
Tô Tiểu Tiểu trải qua quá trình nghiên cứu, đã có thể thành thục lắp cánh tay mới.
Nàng cầm lên và đeo nó vào cánh tay phải bị khuyết của hắn.
Cạch, khoang tiếp nhận tự động mở ra và gắn chặt.
Quả thực cánh tay mới này rất vừa vặn với Vệ Lục Lang, khi cô thử đeo nó lên miếng gỗ bông, nó không có vừa vặn như vậy.
"Có nặng không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi. "Không hề nặng chút nào." Vệ Lục Lang nhìn cánh tay mới của mình, hai mắt phát sáng.
"Huynh cử động một chút." Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Hắn phải tập luyện cánh tay bị gấy của mình để lấy lại sức mạnh cơ bắp.
"Tạm thời không thể cử động các khớp xương, đợi sau này cấy ghép dây thần kinh..." Tô Tiểu Tiểu mới nói được nửa chừng thì nhìn thấy Vệ Lục Lang đang chộp lấy một chiếc cốc trên bàn.
Các động tác có chút chậm chạp và vụng về.
Bản thân Vệ Lục Lang cũng rất kinh ngạc.
Chi có điều giây tiếp theo, chiếc cốc liền rơi xuống.
Vệ Lục Lang bối rối.
Tô Tiểu Tiểu lại rất ngạc nhiên vui mừng.
Sao nàng lại quên được chứ, trong cánh tay mô phỏng sinh học có máy cảm ứng, nó có thể cảm nhận được dòng máu từ các đầu dây thần kinh qua não, tuy nhiên các tế bào thần kinh chưa được kết nối đầy đủ nên chưa đủ nhạy và chính xác.
Tô Tiểu Tiểu ban đầu có chút lo lắng không biết nó có hữu ích hay không, nhưng giờ cô đã yên tâm hơn rồi.
Chỉ cần cơ thể Vệ Lục Lang không có phản ứng cự tuyệt, cánh tay này tuyệt đối sẽ không khiến hắn thất vọng.
Vệ Lục Lang vui vẻ chơi đùa với cánh tay mới của mình.
Ba tiểu thiếu gia lộc cộc chạy tới.
Tư duy của đứa trẻ ba tuổi không bị giới hạn và sở hữu trí tưởng tượng và niềm tin vô hạn.
Bọn trẻ cho rằng cánh tay mới của Vệ Lục Lang đã mọc ra rồi, giống như những cây non trông trong vườn.
Ba đứa trẻ đồng thanh wao lên một tiếng rồi vui vẻ nhảy cẵng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận